Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 61 : Tình cảm này dài bao lâu?

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Editor: tiểu mao



Chỉ trong chớp mắt, đầu óc Kỷ An Ninh bỗng trở nên hỗn loạn. Đủ loại cảm xúc chạy loạn xạ trong lòng cô, có phần cuồng bạo, xung đột cắn xé với lý trí trong cô.



Cuối cùng, cô có đè lại tâm trạng, hít sâu, tìm lại giọng nói của bản thân.



“thật ra...” Kỷ An Ninh nắm chặt tay, tận lực bình tĩnh nói: “Chỗ quán bar kia tớ kiến nghị không nên làm. Mà bên NL kia tớ chỉ làm một thời gian ngắn, thật sự không thể giúp được gì.”



“không sao đâu, không sao đâu, tớ cũng nói với cậu ấy thế rồi.” Mạnh Hân Vũ nói, cũng không thèm để ý.



“Tìm thấy rồi! Cho cậu xem!” Bạch Lộ đưa di động tới trước mặt Kỷ An Ninh.



“Cậu xem này, đây là bạn trai Tôn Nhã Nhàn.” cô nàng nhỏ giọng nói, “Bây giờ cậu ấy đi ra ngoài chơi hay ăn cơm đều chụp lại rồi đăng trên vòng bạn bè.”



Cái người nghe nói là tinh anh tốt nghiệp Cambridge kia nhìn hơn hai mươi nhưng chưa tới ba mươi, tướng mạo bình thường, khí chất không tệ, có cảm giác chững chạc.



Đôi khi đàn ông không chỉ nhìn vào gương mặt, học thức, khí độ thậm chí tiền tài có thể thể hiện ra bên ngoài. Tổng hợp những cái này, dựa trên tổng điểm mà nói thì người đàn ông này đạt điểm số rất cao. Cùng cô gái xinh đẹp như Tôn Nhã Nhàn cũng rất xứng đôi.



Kỷ An Ninh chỉ thấy hoang mang, người đàn ông xuất sắc như vậy tại sao kiếp trước cô lại không hề biết? Chẳng nhẽ do tin tức của cô quá bế tắc?



Như vậy kiếp trước Tôn Nhã Nhàn vì nguyên nhân là Văn Dụ nên mới chướng mắt với mấy người ưu tú à? cô ta...si tình với Văn Dụ như vậy à?



Trong lòng Kỷ An Ninh cứ thấy là lạ, luôn cảm thấy có chỗ nào không hợp lý?



Bạch Lộ duỗi ngón tay lướt màn hình: “Đây là bạn trai cuối tuần đưa cậu ấy ra ngoài chơi, đây là đưa cậu ấy đi ăn buffet, tớ cũng muốn đi, buffet 658 này! Đây là đi ăn đồ Nhật...”



Ánh mắt Kỷ An Ninh bỗng nhiên dừng lại.



“Chờ đã, cho tớ xem lại tấm vừa rồi.” cô nói.



“Tấm nào?” Bạch Lộ hỏi. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang. com)



Kỷ An Ninh trực tiếp đưa tay kéo lên trên, nhanh chóng dừng ở ảnh sefile ngọt ngào của Tôn Nhã Nhàn và bạn trai Cambridge kia.



cô dừng mắt nhìn một hồi, hỏi Bạch Lộ: “Gửi tấm này qua cho tớ được không?”



“Được chứ.” Bạch Lộ thấy hơi hiếm lạ, “Nhưng mà cậu muốn ảnh này làm gì?”



Kỷ An Ninh nõi: “Trong hình có người tớ thấy hơi quen mắt, định cầm đi hỏi một chút.”




Kỷ An Ninh chỉ có thể cho anh theo tới bên lề đường, sau đó trừng anh.



Văn Dụ sờ mũi một cái, nói: “anh đi đây.”



Xe của anh đậu ở ven đường, mỗi ngày anh ngừng ở đó, về cơ bản đã trở thành chỗ đỗ cố định của anh. anh giả bộ đi về phía xe của mình, kéo cửa xe ngồi vào.



Kỷ An Ninh thiếu chút nữa phì cười, không để ý đến anh, tự mình băng qua đường về phòng.



Cái người bị nhìn thấu, Văn Dụ ngồi ở trong xe nhìn cô băng qua đường, kêu “Sách” một tiếng. anh đúng thật là không có việc gì, chỉ đơn giản là muốn lừa Kỷ An Ninh.



Luôn cảm thấy lúc này mà xuống xe trở về ký túc xà vô vùng ngu xuẩn, anh gõ vào vô lăng hai cái, nhìn ra bên ngoài cuồng phong lá rụng, chợt nhớ tới vừa rồi Kỷ An Ninh nói hôm nay không khí rất tốt. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)



Mấy năm nay không khí càng ngày càng tệ. Đặc biệt là sau khi bắt đầu vào đông, bầu trời bằng mắt thường có thể thấy hôm nào cũng khói bụi mù mịt. Mấy lần gần đây anh về nhà đều nghe Trình Liên càu nhàu về tình hình không khí. Bà phàn nàn không chỉ về không khí, tóm lại mỗi lần về nhà Trình Liên không làm người ta thấy vui sướng gì. Bình thường Văn Dụ sau khi chào hỏi bà liền chạy tọt vào thư phòng bồi Văn Quốc An.



Văn Dụ nghĩ tới đây, tâm tư khẽ động, khởi động xe lái ra ngoài.



Sau khi nghỉ việc ở quán cà phê, thời gian rảnh buổi tối của Kỷ An Ninh càng nhiều hơn. Bởi vì có thêm thời gian để học tập, nên bây giờ cô thấy áp lực với việc học không nặng như trước. Đời trước cô chỉ học được cố gắng hết sức, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do làm thêm, chiếm quá nhiều thời gian.



Bây giờ mỗi ngày cô đều về phòng tự làm cơm tối. Như vậy bà ngoại mỗi ngày đều được ăn cơm nóng, chỉ khi cuối tuần có việc, cô không thể đảm bảo mình có thể về đúng giờ nên chỉ có thể nấu cơm rồi để trong hộp giữ ấm.



Bà ngoại đói bụng biết lấy đồ ăn trong hộp cơm, thật đúng là may mắn. Kỷ An Ninh sợ một ngày bà đến cả hộp cơm cũng chẳng nhận ra.



Ban đầu cô dự định cơm nước xong xuôi thì giống như ngày thường, đi tới câu lạc bộ kickboxing tập luyện, nói chuyện với Văn Dụ. Nhưng cô còn chưa dọn xong bát đũa, liền nghe tiếng gõ cửa.



“Ai vậy?” cô vội vàng lau tay, chạy tới hỏi.



“anh đây.” Thanh âm này trầm thấp, nam tính, nghe xong liền biết là Văn Dụ.



Kỷ An Ninh thấy hơi ngạc nhiên, mở cửa cho anh.



Văn Dụ khiêng cái thùng vào, có vẻ như rất nặng.



“...” Kỷ An Ninh hỏi, “Cái gì vậy?”



Văn Dụ để thùng đồ trên sàn, đứng thẳng cười một tiếng: “Máy lọc không khí của Thụy Điển, cái này loại mấy mùi lạ cực kì tốt.”



Lời tác giả: Sau khi rời xa weibo, ta chẳng còn linh hồn, biến thành một cái máy gõ chữ luôn rồi. o(╥﹏╥)o