Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 7 :

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Editor: tiểu mao



Tiệm KFC ở bên kia đường cái, đối diện với cổng chính của trường học, vòng qua tiệm KFC, mặt sau chính là đại viện của người nhà giáo viên nơi mà Kỷ An Ninh hiện tại đang ở.



Có thể nói, mỗi ngày Kỷ An Ninh đều đi qua nơi đó.



Tiệm KFC MacDonald bán thức ăn nhanh, đối với một số gia đình có con nhỏ thường ân cần dạy bảo con mình “ăn ít”, “không nên ăn” đó toàn là thực phẩm chiên dùng dầu bẩn.



Nhưng một số gia đình khác có con nhỏ, mỗi lần đi qua đều sờ túi tiền, nhịn xuống cảm giác muốn ăn mà nhắm mắt đi qua nơi “xa xỉ” này.



Văn Dụ đương nhiên là kiểu phía trước.



Trong trí nhớ của Kỷ An Ninh, mình cũng từng là kiểu người trước. Nhưng từ sau khi ba cô làm ăn thất bại, lừa bà ngoại bán nhà ở, sau đó đem toàn bộ tiền bạc tích lũy trong nhà đi, cô liền trở thành kiểu người sau.



Văn Dụ có chút choáng váng.



anh tiếp xúc với nhiều cô nàng xinh đẹp thông thường đều nói: “đi ăn cùng sao?”, hoặc vênh mặt hất hàm sai khiến: “Ăn bò bít tết.” Đúng là không có người nào được anh mời khách lại muốn đi ăn KFC.



anh há miệng thở dốc, lại nhắm mắt lại, mỉm cười nói: “Được.”



Vì vậy, Văn Dụ mang theo Kỷ An Ninh xuất hiện ở tiệm KFC đối diện trường học. Ăn cơm cũng chỉ là lời dẫn, mục tiêu cuối cùng của anh là Kỷ An Ninh. Đối với loại đồ ăn chiên dầu này, Văn Dụ không muốn ăn lắm. anh muốn chờ Kỷ An Ninh ăn xong thì mở ra đề tài nói chuyện.



Văn Dụ miễn cưỡng cắn một miếng thịt gà, cảm thấy quá dầu mỡ liền bỏ xuống. 



Vừa ngước mắt lên, lại thấy Kỷ An Ninh đã nhanh chóng ăn xong cái cánh gà, đang liếm ngón tay. Đầu lưỡi phấn hồng, mềm mại, linh hoạt, ướt át.



Đối với Kỷ An Ninh mà nói, cánh gà KFC đúng là siêu cấp thơm, ăn đến mức làm người ta còn thòm thèm. Đầu ngón tay không chỉ dính dầu, còn có ít vụn đồ ăn, cô theo bản năng mà liếm liếm.



Giương mắt, lại thấy Văn Dụ dùng ánh mắt sâu kín mà nhìn mình chằm chằm.



Loại ánh mắt này của hắn, Kỷ An Ninh rất quen thuộc, giống như mạch dung nham ngầm dưới vực sâu, hơi thở cực nóng trong bóng đêm ập vào trước mặt, đầy nóng bỏng.



Kiếp trước, anh vẫn luôn nhìn cô như vậy. Thường xuyên làm cô cảm thấy hoảng loạn, sợ hãi, muốn chạy trốn.



Lúc trước khi anh nhìn cô như vậy, cô bỏ chạy. Nhưng bây giờ…



“anh đang nhìn cái gì?” Kỷ An Ninh hỏi.




Lời này đối với người mới quen mà nói thì có chút vô lễ.



Nhưng vừa rồi Văn Dụ muốn tuần tự mà tiến, Kỷ An Ninh lại hoa lệ mặc anh mà đi vào cõi thần tiên, anh liền dứt khoát nhảy qua những thứ hư đầu hại não đó, trực tiếp thiết lập chủ đề.



Kiếp trước sớm đã thành thói quen với tính bá đạo của anh, Kỷ An Ninh không cảm thấy có gì khác thường, nói có lệ: “đi làm thêm. Thời gian không còn sớm,anh nên quay về trường học đi.”



Mông của Văn Dụ không nhúc nhích: “Làm thêm ở đâu?”



Kỷ An Ninh biết, nếu cô không nói, anh cũng sẽ nhanh chóng tra ra được, sau đó sẽ thường xuyên đến thăm cửa hàng của Thư Thần, thường xuyên đe dọa Thư Thần làm anh ta sợ tới mức hai đùi run rẩy.



“Đường Quang Minh”. cô nói: “Có một quán cà phê chủ đề manga amine.”



cô trả lời khá thống khoái, tâm tình Văn Dụ cuối cùng cũng tốt lên. Học muội này cũng lơ anh quá mức đấy, giống như đối với cô mà nói anh không hấp dẫn bằng cánh gà chiên đầy dầu mỡ kia.



“Này, quay đầu lại nhìn xem.”Văn Dụ đem điện thoại lật lại rồi đưa tới, cho Kỷ An Ninh nhìn màn hình “Biết người này không?”



Kỷ An Ninh tập trung mắt nhìn lại.



trên màn hình di động hiện ảnh chụp, là một gương mặt bầm tím, cả mũi miệng đều chảy máu, nhìn ra được nam nhân còn bị gãy mấy cái răng. Nam nhân này nước mắt nước mũi tèm lem, từ biểu cảm trênmặt có thể thấy hắn rất sợ hãi.



Kỷ An Ninh liếc mắt một cái liền nhận ra, đây chính là người hôm qua giở trò sàm sỡ cô trên xe buýt.



Văn Dụ nhìn thấy biểu cảm của Kỷ An Ninh, từ cho có lệ đến…ngưng trọng? Biến hóa này có ý tứ. “Hôm qua anh thấy em đuổi theo hắn khi xuống xe.” hắn nói: “Vừa đúng lúc xe anh ở phía sau, anh xuống xe hỏi một chút sao lại thế này, sau đó đuổi theo dạy bảo hắn một chút. anh đã cảnh cáo hắn, về sau gặp lại hắn cũng đừng sợ, gọi điện thoại cho anh là được.”



anh nói xong mới nhớ tới, Kỷ An Ninh vốn cũng không thấy sợ. cô lấy bút đâm sâu vào mu bàn tay đáng khinh của nam nhân kia, anh nhìn miệng vết thương thấy cô xuống tay rất tàn nhẫn.



Ánh mắt Văn Dụ không nhịn được dừng trên người Kỷ An Ninh. Đơn bạc đến mức bị gió thổi đi, khôngnghĩ tới tình tình cũng rất nóng bỏng.



Sắc mặt của Kỷ An Ninh đột nhiên trở nên trắng bệch. Văn Dụ…Văn Dụ là người như thế nào? cô nhớ tới anh lạnh nhạt hung ác đem kẻ thù từ ban công ném xuống. anh tự hủy hoại cuộc sống của chính bản thân mình.



Đáy lòng Kỷ An Ninh nổi lên sự tức giận. “anh dựa vào cái gì mà đánh người?” cô cắn răng, Văn Dụ nhướng mày. “không thể báo cảnh sát sao? Tại sao phải dùng thủ đoạn bạo lực để giải quyết vấn đề?”



Kỷ An Ninh không thể khống chế sự tức giận trong lòng, trong đôi mắt đen nhánh của cô như có ngọn lửa đang cháy.



Thoạt nhìn thân thể cô nhỏ nhắn mong manh nhưng lại rất có lực lượng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào