Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi
Chương 78 : Con trai của ai?
Ngày đăng: 09:32 18/04/20
Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Văn Dụ dừng xe xong, ngẩng đầu nhìn một cái về phía tấm biển cứng rắn trang nghiêm của cơ quan bạo lực quốc gia phía bên kia đường, nhấc chân chuẩn bị đi gặp Văn Quốc An.
anh ở trong nhà Kỷ An Ninh trốn tránh một ngày một đêm, tỉnh táo lại, chung quy vẫn không tin Văn Quốc An sẽ giết Trình Liên.
Cũng giống như Văn Quốc An hiểu rõ anh, anh cũng hiểu rõ ông. Chuyện như trong lúc nóng giận mà nổi lên sát ý giết người này, anh không tin Văn Quốc An sẽ manh động như thế. Bố anh đã trải qua không biết bao nhiêu là sóng to gió lớn, tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện bất chấp hậu quả như vậy.
một chiếc xe sang trọng vô thanh vô tức chạy tới trước mặt anh rồi dừng lại, ngăn cản đường đi của anh. Cửa sổ xe buông xuống, Dương Viễn khẽ nhô đầu ra.
Con ngươi Văn Dụ hơi co lại.
Sáng nay lão Hình có gọi điện tới, hắn đã biết được cái chết của Trình Liên, hỏi Văn Dụ có muốn tiếp tục điều tra Dương Viễn không. Văn Dụ mới nói cho hắn biết cứ tiếp tục điều tra, lúc này lại gặp được chính chủ.
“Tiểu Dụ, lên xe.” Dương Viễn biểu cảm nghiêm túc nói: “Chúng ta nói chuyện.”
Ánh mắt Văn Dụ lạnh lùng.
Lái xe đi vòng qua mở cửa xe cho anh, Văn Dụ nhấc chân bước lên xe.
Cửa sổ xe dâng lên, tính cách âm cực tốt, buồng xe bị phong bế phía sau trở nên vô cùng yên tĩnh.
Dương Viễn nhìn ra được, toàn thân Văn Dụ căng thẳng, hiển nhiên là mang theo địch ý rất mạnh với ông ta.
Dương Viễn thở dài nói: “Chuyện của mẹ con, ta đã biết. Ta thực sự... Ngàn lần không ngờ tới... cô ấy vậy mà...”
Người trung niên này nói xong, vậy mà còn che mắt nghẹn ngào, nhìn mười phần bi thương. So với bộ dạng thề thốt phủ nhận việc có quan hệ không đứng đắn với Trình Liên khi ở trong phòng tra hỏi thì đúng là khác biệt hoàn toàn.
“Mẹ tôi chết rồi.” Văn Dụ đờ đẫn nói, “Liên quan cái rắm gì đến ông.”
Trình Liên đã không còn, căn bản không cần mấy chuyện giữ mặt mũi gì đó, chẳng cần thiết phải giả ngu.
“không vòng quanh nữa.” Dương Viễn lau mắt, rưng rưng nói, “Chuyện của chú và mẹ cháu, chắc là cháu cũng đoán được một ít rồi, nhưng chắc cháu không biết hết toàn bộ.”
Văn Dụ căm ghét nói: “Tôi không có hứng thú với chuyện chó má của mấy người.”
“Đươc, được, không nói tới nữa.” Dương Viễn dỗ anh như dỗ trẻ nhỏ, chợt lại bi thương mà nói: “Chú chỉ muốn hỏi cháu, Văn Quốc An giết mẹ cháu, cháu chẳng nhẽ vẫn muốn nhận ông ta làm bố sao?”
“Đánh rắm!” Văn Dụ nổi giận, “Ai mẹ nó nói cho ông là bố tôi giết người!”
Liên tiếp hai ngày nay, cuộc sống anh như trải qua sóng to gió lớn, trầm bổng trập trùng, tín ngưỡng bị phá hủy, tái lập, lại bị đạp đổ.
Lần này chẳng còn gì để tái lập lại nữa.
Cuộc sống của anh toàn bộ đều sụp đổ.
Văn Dụ cảm giác đầu óc như kêu loạn.
Lần này, anh thậm chí không đi tìm Kỷ An Ninh.
Cho tới nay, việc anh theo đuổi cô, chăm sóc cô, âm thầm nâng đỡ cô, đều dựa vào cái gì? Là dựa vào thân phận con nhà giàu cùng tài lực!
Văn Dụ đột nhiên phát hiện, không có danh hiệu người thừa kế, anh chả là cái thá gì. anh cũng giống như đám Trần Hạo, Tôn Khải. sẽ vì việc bạn gái muốn điện thoại mới mà sầu trọc đầu.
Trong đầu Văn Dụ rối thành một mớ. Căn bản không nghĩ tới, nếu như anh không phải con Văn Quốc An, thì vẫn là con của một kẻ có tiền khác là Dương Viễn.
Trong tư tưởng hỗn loạn của anh, căn bản không đặt người đàn ông Dương Viễn này vào. anh chỉ đột nhiên ý thức được hóa ra hai mươi năm cuộc đời anh, tất cả đều dựa vào Văn Quốc An mới được yên phận.
Văn Dụ lái xe đến cạnh bờ sông đường cầu phía bắc, anh đứng trên bờ đê nhìn nước sông chảy cuồn cuộn, gió thổi mạnh, trong đầu vẫn luôn ong ong.
không biết gió lạnh đã thổi bao lâu, điện thoại của anh chợt vang lên. Văn Dụ không động đậy.
Thời gian điện thoại kêu rất dài, sau đó tắt, lại vang lên.
Người gọi điện rất cố chấp.
Văn Dụ cuối cùng cũng từ trong hỗn loạn có một chút hồi thần, lôi điện thoại ra.
Thông báo cuộc gọi tới từ chủ nhiệm Từ ở Hoa đại.
Loại người này vào thời khắc hỗn loạn như giờ, cho dù có là hiệu trưởng Hoa đại, đối với Văn Dụ mà nói cũng chỉ là người qua đường. Văn Dụ duỗi tay muốn tắt cuộc gọi này.
Ngay một khắc khi tay sắp chạm vào màn hình, đột nhiên trong lòng xẹt qua một cảm giác khác thường. Giây cuối cùng Văn Dụ quyết định đổi ý, chọn “Nhận”.
“Văn Dụ! Văn Dụ! Em đang ở đâu?” Giọng chủ nhiệm Từ có chút lo lắng, “Em mau tranh thủ thời gian tới đây, Kỷ An Ninh, em ấy...”
Đầu Văn Dụ nổ oành một tiếng.
Lẫn lộn khó phân, đắng chát vặn vẹo, đều bị tin tức mà chủ nhiệm Từ nói cho anh làm nổ bay.
Trong đầu Văn Dụ giờ chỉ còn lại Kỷ An Ninh!