Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi
Chương 83 : Chọn ai?
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Văn Dụ nói: “anh tạm thời không về trường, anh tạm nghỉ học.”
Văn Dụ quả nhiên vẫn vì chuyện trong nhà mà rời khỏi trường học. Kỷ An Ninh khẽ gật đầu.
Văn Dụ im lặng một lát, cầm tay cô nói: “Vụ án của bố anh, không thể tra ra kết quả trong một sớm một chiều được, còn bên công ty, có rất nhiều chuyện đợi anh xử lý. Mấy ngày này...”
“Em biết.” Kỷ An Ninh cầm ngược tay anh nói, “anh không cần lo lắng cho em.”
“Ừ.” Văn Dụ nói, “Ngày kia anh đi cùng em.”
Ngày bà ngoại hỏa táng là vào ngày kia. Văn Dụ nói xong, hai người đối diện không nói gì, im lặng không nói.
Sau khi thoát khỏi mấy ngày hoang đường này, về lại hiện thực, vẫn phải đối mặt với tất cả.
Bà ngoại đi rồi.
Trong lòng Văn Dụ đắng chát. Chuyện bà ngoại ra đi, anh không thoát khỏi trách nhiệm. anh vô tình gây tội, nhưng lại làm cho Kỷ An Ninh đau khổ to lớn.
anh nên nói cái gì? anh nên làm như thế nào?
“thật xin lỗi” đã nói qua, đã không có ý nghĩa, cũng không thể giảm bớt đau khổ cho Kỷ An Ninh.
“anh...” anh muốn nói chút gì đó nhưng cả miệng đắng chát.
Tay Kỷ An Ninh đột nhiên dùng sức, nắm chặt tay anh.
cô nhẹ lắc đầu.
Văn Dụ im lặng.
Kỷ An Ninh cúi đầu xuống, trán cô chạm trán anh, hai cánh tay nắm chặt chung một chỗ.
Hồi lâu sau, cô hỏi: “Văn Dụ, chúng ta sẽ mãi mãi ở cùng nhau sao?”
Kỷ An Ninh không ngờ mình sẽ hỏi vấn đề này.
Lúc trước, cô vẫn luôn không hi vọng xa vời có thể mãi mãi ở cùng một chỗ với Văn Dụ. cô thậm chí còn chuẩn bị sẵn cho tương lai lỡ xa rời nhau.
Cũng giống vậy, nếu như là trước kia, Văn Dụ nghe được vấn đề này nhất định sẽ cao hứng, sẽ hào khí vượt mây mà đảm bảo: “Nhất định có thể!”
Nhưng bây giờ, trải qua cuộc sống thăng trầm cùng sinh ly tử biệt, Văn Dụ lại thẳng thắn nói: “anh không biết.”
“anh không biết tương lai của anh với em liệu có thay đổi, có thể mãi mãi ở chung một chỗ hay không.” anh nói, “Nhưng là hiện tại, ngay lúc này, anh chỉ muốn ở cùng với em.”
trên đường trở về, trợ lý Cao nhận điện thoại, hắn nói cho đối phương địa chỉ, là chỗ ở của Văn Dụ.
Chờ đến lúc bọn họ về tới nhà, một nữ trợ lý mang theo hai người, đưa rất nhiều quần áo tới, còn thêm vài đôi giày.
Đồ của Kỷ An Ninh, ngoại trừ bộ quần áo trên người cùng một cái túi thì không còn gì khác. Hôm qua đi ra ngoài, cô chỉ mặc quần áo Văn Dụ, quần dùng đai lưng thắt chặt, ống quần gập lại, nhìn rộng thùng thình.
Quần áo cô cũng bị bẩn, mấy ngày nay vẫn luôn vứt trên mặt đất không quản. Tới tận hôm qua khi nhân viên dọn dẹp tới giặt cho, cô mới mặc lại đồ của mình. Nhưng cũng chỉ có mỗi bộ này.
không ngờ Văn Dụ bận rộn như vậy mà vẫn nhớ tới việc nhỏ này.
Kỷ An Ninh đợi tới tối khuya, Văn Dụ mới về.
Kỷ An Ninh ngủ trên ghế sofa, bị anh ôm ngang nên tỉnh lại.
“anh về rồi?” cô dụi mắt, “Sao về muộn vậy?”
“Chắc mấy ngày nay đều về muộn thế này.” Văn Dụ nói, “Em đừng đợi anh. Cứ đi ngủ trước đi.”
anh đi tắm vội, lúc trở lại giường, trên người còn mang theo hơi nước. Kéo Kỷ An Ninh vào lòng, cái gì cũng không làm, chỉ lẳng lặng ôm cô.
Kỷ An Ninh mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên tỉnh lại, phát hiện Văn Dụ vẫn mở mắt nhìn trần nhà.
“không ngủ được à?” cô ngồi dậy.
“Ừ.” Văn Dụ nói, “Suy nghĩ chút chuyện.”
Kỷ An Ninh không hỏi là chuyện gì. cô ghé vào bả vai anh, trán chạm nhẹ vào mặt anh, vươn tay ôm anh.
Hồi lâu sau, Văn Dụ nhẹ nhàng nói: “An Ninh...”
Kỷ An Ninh: “Hử...”
Văn Dụ nhìn lên trần nhà nói: “Hôm qua, bố anh cho anh chọn lựa.”
“Chọn gì?” Kỷ An Ninh hỏi.
“Ông để anh tự chọn, chọn ai là bố của mình.”
Kỷ An Ninh lập tức tỉnh táo.
“anh chọn ai?” cô hỏi.
“Đương nhiên.” Văn Dụ nói, “Căn bản không cần chọn.”
Trong lòng mình, chỉ có một người bố.