Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi
Chương 85 : Che chở góc tường nhỏ
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Editor: tiểu mao
trên đường trở về, Kỷ An Ninh nói: “Ngày mai em muốn đi học trở lại.”
Văn Dụ rất ủng hộ: “Tốt.” anh cảm thấy, Kỷ An Ninh càng sớm khôi phục lại cuộc sống bình thường càng tốt.
Kỷ An Ninh do dự một lát nói: “Em muốn xin ở trong ký túc xá của trường.”
Văn Dụ cự tuyệt không chút suy nghĩ: “không được.”
Cái phòng ở khu tập thể Hoa đại đã không ở được nữa, trừ khi trang trí lại từ đầu. Mà ban đầu, vốn là vì để an bài cho đứa cháu gái đi học nhưng không muốn xa bà ngoại, nên trường học mới xếp cho phòng này. Bà ngoại đã qua đời, trường học chắc chắn sẽ không để cô tiếp tục sử dụng phòng này.
Kỷ An Ninh chẳng khác nào mất đi chốn dung thân.
cô muốn xin tới ký túc xá, cũng là ý nghĩ rất bình thường. Giờ cô đang ở chỗ Văn Dụ, nếu như muốn ở lại lâu dài chỉ còn cách ở chung.
Cho dù đối với hai người đã có quan hệ thân mật, nhưng nếu ở chung cũng là một bước tiến rất lớn.
Mà mối quan hệ giữa Kỷ An Ninh và Văn Dụ lại càng là một lời khó nói hết.
Mấy ngày nay, mặc dù Văn Dụ và Kỷ An Ninh ngủ chung, nhưng không làm bất kỳ chuyện gì, ngay cả hôn cũng không có.
Phải chịu biến cố to lớn, tinh thần sụp đổ, dưới sự đau đớn ấy động vật bình thường đều muốn hấp thu ấm áp lẫn tức giận từ trên người người khác, chứng minh bản thân còn sống. Nhưng mà sau những ngày hoang đường đó, trở lại hiện thực, trên người họ cũng vẫn phải gánh lấy tang sự thân nhân.
Quay về làm người, đương nhiên muốn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc làm người.
Đừng nói Kỷ An Ninh, ngay đến người trước giờ vẫn luôn thành thật với dục vọng như Văn Dụ cũng thu liễm lại.
Kỷ An Ninh cảm thấy giờ không phải là thời điểm tốt để hai người tiến một bước xa hơn trong quan hệ, đây cũng là ý nghĩ bình thường trong trường hợp này.
Nhưng căn bản là Văn Dụ cự tuyệt không thương lượng.
“không được.” anh nói.
anh đưa tay phải lên xoa xoa phần gáy hơi rũ xuống của Kỷ An Ninh: “Em cứ ở lại chỗ anh, tiểu Cao có thể mỗi ngày đưa đón em.”
Bàn tay anh mạnh mẽ, bá đạo đã quen.
Đến chỗ dừng đèn đỏ, Văn Dụ quay đầu nhìn cô. Lực lòng bàn tay thả nhẹ, hóa dịu dàng.
“Đừng suy nghĩ lung tung, càng nghĩ nhiều càng rối thêm. Bây giờ ngay lúc này, một mình em chạy về trường học ở, anh có thể yên tâm sao?” anh nói, “Chắc chắn là không yên tâm được. anh có rất nhiều chuyện phải xử lý, còn phải quan tâm em, anh sẽ rất mệt mỏi. Em có thể ở yên chỗ anh được không?”
Kỷ An Ninh cũng không chấp nhất chuyện này. cô nói ra, vốn là định thương lượng với Văn Dụ.
“Ừ, không nói cậu ấy nữa.” Kỷ An Ninh nói, “Vở ghi mấy hôm nay của cậu đâu, cho tớ mượn chép với.”
Buổi chiều Bạch Lộ tới hóng hớt: “Văn Dụ sao không về cùng cậu, cả mấy ngày bọn tớ không thấy anh ấy bên cạnh cậu rồi. Trần Hạo nói anh ấy nghỉ học, cũng không biết là tại sao.”
Kỷ An Ninh và Mạnh Hân Vũ nghe xong liền hiểu ra, Văn Dụ giống Mạnh Hân Vũ, không đem chuyện người thân qua đời nói với người khác.
Hèn chi kiếp trước Tôn Nhã Nhàn nghe ngóng được chuyện anh tạm nghỉ học nhưng không nghe được tin tức gì chính xác.
Kỷ An Ninh chỉ nói: “Trong nhà anh ấy có chút việc.”
Bạch Lộ còn muốn hỏi thêm, Mạnh Hân Vũ đã nói trước: “Quản nhiều vậy làm gì, biết nhà người ta có việc là được.”
Bạch Lộ liền không hỏi thêm.
Kỷ An Ninh gọi điện cho Mã ca, trước xin lỗi vì mấy ngày nay không đi làm.
Mã ca nào dám nhận lời xin lỗi này, vội vàng nói không sao không sao, còn nói nếu có nghỉ thêm mấy ngày nữa cũng không vấn đề, nói cô nén bi thương.
Mấy ngày gần đây, câu nghe được nhiều nhất là nén bi thương.
Chính vì muốn thay đổi cho nên cô mới muốn trở về công việc, mặc dù Văn Dụ cho cô chỗ che mưa chắn gió, nhưng cô cũng không định ăn uống đều dựa vào anh.
Bà ngoại đi rồi, cuộc sống của cô cuối cùng vẫn phải tiếp tục. một mình thì vẫn muốn nuôi sống chính mình.
Mã ca không lập tức đáp ứng cô ngay, nói sau đó mới cho cô câu trả lời chắc chắn.
Quay đầu liền gọi cho Văn Dụ báo cáo tình huống.
“Được, cứ để cô ấy đi làm lại. Có chuyện làm, người cũng có thể sớm khôi phục tinh thần.” Văn Dụ đồng ý
Cúp điện thoại, người ngồi phía đối diện hỏi: “cô bạn gái nhỏ của con à?”
Văn Dụ ngẩng đầu, người đàn ông trung niên ngồi đối diện, mặt đã khôi phục, căn bản nhìn không ra vết tích bị đánh, hắn đúng là cái người đã cung cấp t*ng trùng kia, Dương Viễn.
“Con cũng đã lớn vậy rồi, ta cũng không thể trông mong có một ngày con đổi giọng gọi ta một tiếng bố.” Dương Viễn nói, “Ta chỉ hi vọng bố con ta không thành người xa lạ. Lúc trước ta sợ quấy rầy cuộc sống của con, không dám nhận con. Giờ ta rất hối hận, thật sự rất hối hận.”
Người đàn ông nói xong, hốc mắt liền đỏ lên, ánh mắt lại càng chân thành tha thiết.
Văn Dụ cũng biết rõ kịch bản đàn ông dùng đối phó với phụ nữ. Dương Viễn diện mạo anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng, diễn cái gì cũng rất thật, phụ nữ rơi vào tay hắn cũng không oan.
Chỉ không biết sao Trình Liên hợp mưu với hắn lại bị hắn giết chết. Chẳng lẽ là do chia của không đồng đều?