Bí Quyết Dưỡng Phượng
Chương 6 :
Ngày đăng: 04:39 19/04/20
Sau khi Phượng Tiêu rời khỏi, Trọng Cátcầm cái lông vũ màu đỏ thắm kia, lại ngơ ngác mà đứng im thật lâu, có giọt nước từ trong mắt nó không ngừng lăn xuống, lặng lẽ trượt trên hai gò mà trơn bóng, lại lạch cạch lạch cạch rơi xuống vỡ ra trong bụi cỏ, tựa như mấy trái táo rừng mà nó vất vả hái về ngày đó.
Nó đi đến bên dòng suối nhỏ, ngồi ở trên bờ, cầm cái lông vũ kia ngồi thật lâu thật lâu, lấy quyển《Bí quyết dưỡng phượng》mà thần tiên tặng ra, đem cái lông vũkia cùng quyển《Bí quyết dưỡng phượng》thả xuống dòng nước suối, 《Bí quyết dưỡng phượng》 vừa thả vào trong nước liền biến thành một đạo bạch quang, bặt vô âm tín, lông vũ ở trên mặt nước xoay vòng theo dòng chảy, theo dòng nước dần dần trôi xa.
Trọng Cátôm đầu gối, nhìn cái lông phượng đỏ thắm kiatừ từ biến mất không thấy đâu nữa.
Nó không muốn bất cứ thứ gì hết, cái lông phượng này không phải thuộc về nó.
Phượng hoàng mà nó dưỡng đã bay đi, sẽ không bao giờ trở về nữa.
Phượng Tiêuvà hai vị theo thị hầu bên mình cùng trở về thiên đình, biến thành bộ dáng thần tiên như con người đứng ở trong đám mây, nhịn không được khoanh tay quay đầu lại, nhìn thoáng qua phía hạ giới. Dọc đường mây, hắn gặp một vị thần tiên toàn thân vận trường sam màu ngọc bích, vị thần tiên kia cười hì hì chào hỏi hắn: “A, Phượng Tiêu, ngươi đã trở lại.”
Phượng Tiêu tuy rằng là vua trong Phượng tộc, nhưng cấp bậc vẫn ở dưới vị thần tiên này, đành khách khí mà khom người nâng tay nói: “Linh Quân.”
Vị Linh Quân kia bay đến bên người hắn: “Không cần đa lễ, ngươi mấy ngày nay ở dưới hạ giới, cùng con tiểu hồ ly kia, có khỏe không.”
Phượng Tiêu nói: “Nói đến việc này, ta đang có một chỗ khó hiểu. Ngày ấy ở bên hang động của tiểu hồ ly, Linh Quân rõ ràng đã nhận ra ta, vì sao không nói ra, vẫn để cho ta ở lại thế gian?”
Vị Linh Quân kia khẽ cười nói: “À, ta thấy rằng tiểu hồ ly kia hồ đồ hại ngươi bị trọng thương, nên để nó đền bù cho ngươi là lẽ thường, như vậy Phượng Tiêu hẳn sẽ khoan hồng độ lượng, không truy cứu nó. Ôi, lại nói, thiên thực hồ thật sự là tiên thú đặc biệt trân quý, thiên kiếp so với mấy tiểu yêu bình thường lợi hại hơn nhiều, thế nhưng ngay cả Phượng tộc Vương cũng không ngăn cản được, bị sét đánh trọng thương. Con tiểu hồ ly kia, càng ngu ngốc một cách đáng yêu, thiên kiếp của mình tới rồi cũng không biết.”
Thần sắc của Phượng Tiêucó chút biến đổi, khoanh hai tay thản nhiên nói: “Đó là bởi vì lúc ấy ta ngẫu nhiên đi qua, không có lưu ý. Ta cũng chưa từng tính so đo cùng nó.”
Hoá ra, thiên thực hồ là tiên chủng trời sinh, cùng với mấy yêu quái tu luyện thành tinh có điểm khác nhau, vào khoảng mười tuổi thì có thể biến thành hình người, sẽ trải qua thiênkiếplần đầu tiên. Trọng Cát tu luyện không chăm chỉ, đến mười một mười hai tuổi mới có thể hoá thành hình người, các trưởng lão cho rằng sau khi thành hình người thì phải trải qua thiên kiếp là chuyện cơ bản nhất mà mỗi con hồ ly trong thiên thực hồ đều phải biết, vậy nên không nói qua cho nó biết, vẫn luôn có ít người bên cạnh Trọng Cát, cho nên hồ ly vẫn không biết việc này.
Khi thiên kiếp đã giáng xuống đầu nó, vừa lúcPhượng Tiêu đi ngang qua, kết quả là thiên kiếp mà mọi người nói lợi hại nhất kia chính là một luồn sét đánh thẳng xuống, không bổ tớiTrọng Cát, ngược lại bổ trúngPhượng Tiêu.
Đường đường là Phượng Đế cứ như vậy mà bị sét đánh trọng thương, rơi xuống mặt đất, tiểu hồ ly chính là tên đầu sỏ gây nên việc này vẫn ngây ngốc ngơ ngác mà xem hắn là sơn kê tha về trong động, thậm chí có một lần tính ăn hắn.
Phượng Tiêunói chuyện với con tiểu hồ ly ngốc nghếch chỉ to bằng lòng bàn tay kia một hồi thì huyệt thái dương lại âm ỉ đau.
Nó nói: “Ngươi là một con sơn kê sao, ngươi từtrên trời rơi xuống, chẳng lẽ là thần kê mà thần tiên dưỡng?”
Nó nói: “Ta vốn tính ăn ngươi, nhưng là ngươi là thần kê, ta không ăn ngươi, ngươi làm gà của ta, để ta dưỡng ngươi nha.”
Phượng Tiêu không nói gì, Trọng Cát tiếp tục cúi đầu, bỗng nhiên, lớp lông sau gáy nó bị xách lên, thân thể bay lên trên không.
Trọng Cát hơi hơi vùng vẫy một chút, nháy mắt lạinằm trong một cái ôm ấm áp, có một hương vị, rất quen thuộc, là hương vị của phượng hoàng.
Nó kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện đã cách mặt đất càng lúc càng xa, nó bám chặt vào cánh tayPhượng Tiêu ngơ ngác nói: “Đây.... Đây là...”
Phượng Tiêu sờ sờ nó lớp lông trên đỉnh đầu nó: “Ngươi vừa rồi đã vượt qua thiên kiếp lần thứ hai, xem như thành tiên, đương nhiên phải lên thiên đình.”
Vành tai của Trọng Cát giật giật: “Thành tiên? Ta sao có thể thành tiên. Ta ở thiên đình có thể làm cái gì?”
Phượng Tiêu nói: “Có thể làm cái gì thì đợi đến khi lên thiên đình rồi từ từ suy nghĩ.”
Trọng Cát lại lắp ba lắp bắp: “Vậy, sau này ta ở chỗ nào?”
Phượng Tiêu mỉm cười: “Hồ ly ngươi ngay cả Phượng đế cũng đã dưỡng qua, đương nhiên không thể ở nơi bình thường. Ngươi ở trên mặt đất từng dưỡng qua ta, ta báo đáp ngươi, cho ngươi ở lại trong Phượng Cung của ta, ngươi có nguyện ý không?”
Trọng Cát nghẹn họng trố mắt nhìn, những gì muốn nói cũng đều không nói ra được.
Tiên phong nhẹ nhàng, mây mù chuyển động, Nam Thiên môn cách đó không xa.
Trọng Cát rốt cuộc nhớ tới một câu, hỏi Phượng Tiêu: “Ngươi nói, trải qua hai lần thiên kiếp mới thành tiên, nhưng ta rõ ràng chỉ nhớ mình trải qua một lần thiên kiếp vừa rồi, vi cái gì lại quên mất một lần kia?”
Bàn tay Phượng Tiêu đang vuốt ve lớp lông của nó dường như ngừng lại một chút, nhưng không trả lời vấn đề này của nó.
Rất xa, ở một hướng nào đó trên thiên giới. Mơ hồ lại có tiếng sấm vang lên.
Không biết lại là ở một khe suối nào đó nơi thế gian, có một con hồ ly xui xẻo nào đó, đang vượt qua thiên kiếp.
Hết!
———-oOo———-