Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 101 :

Ngày đăng: 05:35 19/04/20


Buổi tối ngày hôm đó, Tiêu Bách Chu trở về trường học. Cuộc điện thoại mà Yến Phi gọi cho Nhạc Lăng khiến y lông tơ dựng thẳng, nhưng Yến Phi lại không chịu ở trong điện thoại nói rõ, khiến cho y lo lắng không thôi. Bồi Nhạc Lăng ăn xong cơm chiều, Tiêu Bách Chu liền để Nhạc Lăng đưa mình về trường. Đi vào trong ký túc xá, nhìn Yến Phi cùng Vệ Văn Bân đều ở đây, Tiêu Bách Chu đóng lại cửa, giày cũng chưa đổi, liền hỏi: “Yến Phi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao đang tốt lành lại muốn lấy tới thứ đồ vật kia?”



Yến Phi đang phác họa tranh cười tủm tỉm đáp lại bằng ba chữ: “Bán lấy tiền.”



“Cái đệch!” Vệ Văn Bân đang đánh BOSS quay đầu lại cơ hồ phun ra một búng máu, Tiêu Bách Chu che mặt, muốn hôn mê: “Cậu không sao chứ? Cậu cho mình là ‘Crazy Racers’ đấy à, có thể đem tro cốt trở thành thuốc phiện để kiếm tiền lời. Cậu bị kích thích gì vậy?”



* Crazy Racers:  Là bộ phim xoay quanh hơn mười nhân vật, bao gồm một tay đua xe đạp, một người bán thuốc đầy mánh khéo và bà vợ béo phì của ông ta, một số tên đầu gấu và hai tên giết người ngu ngốc. Với các tình tiết giết người, tình nghi được đan xen khéo léo, bộ phim cũng được bình chọn là một trong những bộ phim hài hước nhất trong năm 2009.



Trực tiếp logout, làm bộ bản thân bị rớt tuyến, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu cùng nhau nhanh chóng đi tới trước mặt của Yến Phi. Tiêu Bách Chu cướp đi bút ở trong tay của Yến Phi, để cho hắn giải thích.



Không có cách nào tiếp tục vẽ tranh, Yến Phi buông xuống tờ giấy phác thảo dở dang, quay đầu nhìn qua hai người, nói: “Anh trai ruột đời trước của tôi ngày hôm qua tới tìm tôi.”



“Anh trai ruột đời trước?” Tiêu Bách Chu khiếp sợ, “Anh trai ruột họ Chung?”



Yến Phi gật gật đầu.



“Anh ta tới tìm cậu làm cái gì!” Tiêu Bách Chu lập tức nóng nảy, “Anh ta sẽ không phải là nhận ra cậu chứ!”



Vệ Văn Bân thay hắn trả lời: “Anh ta không biết, anh ta tới tìm Yến Phi là muốn nhờ cậu ấy lấy hộ tro cốt của ‘Chung Phong’.”



Vừa nghe thấy hai chữ ‘tro cốt’, Tiêu Bách Chu phản ứng cực nhanh thấp giọng hô: “Cậu để cho Nhạc Lăng tìm giúp cậu tro cốt, sẽ không phải là muốn ‘thay mận đổi đào’ đấy chứ?”



Yến Phi vừa cười vừa híp mắt nói: “Tôi nói tôi muốn bán lấy tiền. Một trăm vạn a.”



“Cái đệch! Cậu có thể hay không đừng có tỏ vẻ bí hiểm với tôi, nói xong trong một lần!” Tiêu Bách Chu gấp tới độ muốn cho Yến Phi một quyền. Lần đầu tiên nghe thấy Yến Phi muốn bán lấy tiền, Vệ Văn Bân cũng gấp tới không ngừng thúc giục, “Cậu mau nói, sao lại muốn ‘bán’ tro cốt?!”



“Suỵt —–” Làm ra thủ thế nhỏ giọng, Yến Phi thấp giọng nói: “Chung Dũng muốn tôi giúp anh ta lấy lại tro cốt đời trước của tôi, bảo tôi báo một cái giá, tôi liền bảo một trăm vạn.”



“Cái đệch.” Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân phản ứng giống nhau, Tiêu Bách Chu khó hiểu hỏi: “Bọn họ vì cái gì lại muốn lấy lại tro cốt của cậu, còn đuổi tới tận đây trả giá một trăm vạn?! Tro cốt của cậu cũng không phải là xá lợi tử a.”



* xá lợi tử:  T ừ ngữ phiên âm tiếng Phạn là sarira – nghĩa đen là “những hạt cứng”. Theo ghi chép trong lịch sử Phật giáo, khi Phật tổ Thích Ca Mâu Ni viên tịch, các tín đồ đã mang xác của ngài đi hỏa táng. Sau khi lửa tàn, họ phát hiện thấy trong phần tro còn lại có lẫn rất nhiều tinh thể trong suốt, hình dạng và kích thước khác nhau, cứng như thép, lóng lánh và tỏa ra những tia sáng muôn màu, giống như những viên ngọc quý. 



“Tới địa ngục đi.” Yến Phi cười nhạo nói: “Chuyện tro cốt khẳng định là do yêu cầu của Chung lão gia tử, bằng không Chung Dũng mới không làm loại chuyện vừa không có ích lại còn đắc tội với Thiệu Thiệu bọn họ như thế này. Tôi mới không tin bọn họ chỉ đơn thuần là muốn nhìn thấy tro cốt của tôi, Chung lão gia tử cùng Chung Dũng không phải là loại người như vậy, ai mà biết bọn họ có mục đích gì. Hơn nữa Chung Dũng cũng đã nói, Thiệu Thiệu bọn họ hiện tại đã có tôi là ‘người mới’, Chung Phong không thích hợp tiếp tục chôn cất ở Đông Hồ nữa, nói cho cùng thì kiểu như thay tôi cảm thấy không đáng giá. Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa chịu chấp nhận chuyện tôi tự sát, bọn họ không cảm thấy được việc làm của mình sai ở đâu.”



“Yến Phi…” Vệ Văn Bân an ủi vỗ vỗ vai của Yến Phi, chỉ cảm thấy người này thực đáng thương.



Yến Phi bị hành động của Vệ Văn Bân chọc cho bật cười, nói: “Tôi không sao, tôi đã chết rồi, bọn họ làm thế nào cùng tôi đã chẳng còn liên quan. Chung Dũng nguyện ý ra giá, cơ hội kiếm tiền dễ như vậy, đương nhiên là phải nhanh chóng bắt lấy.”



Tiêu Bách Chu choáng váng đầu óc, trở mình ném tới một cái nhìn khinh thường: “Cậu cho bọn họ là đứa ngốc sao, có thể tùy ý để mặc cậu trêu đùa lừa gạt?”
Tiêu Dương đối với tin tức ở trong vòng luẩn quẩn thập phần hiểu rõ, lập tức nói: “Không cho anh đi, ai chẳng biết người của Mai gia đều thích dẫn mối cho người khác. Cô ta có phải hay không muốn lôi kéo anh?”



Hứa Cốc Xuyên nở nụ cười, ở ngoài miệng của Tiêu Dương hôn một cái: “Cô ta không dám lôi kéo tôi, chỉ là muốn làm thân.” Tiếp theo, thanh âm của anh có vài phần ám ách, “Đêm nay để tôi ăn một lần đi.” Không thể làm, liền ‘ăn’ nhiều một chút.



Tiêu Dương đỏ mặt, lại nói: “Được a.”



Ánh mắt của Hứa Cốc Xuyên lập tức liền thay đổi: “Đệch, tôi hiện tại liền muốn ăn.”







Căn cứ Tây Hàng, Tiêu Tiếu bắt đầu từ giữa trưa liền tâm tình không yên, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn khoảng không bầu trời. Hôm nay, không khí ở Tây Hàng so với trước kia càng khẩn trương thêm vài phần, nguyên nhân không phải vì gì khác, mà là vì bà chủ sắp tới. Lần trước bà chủ tới gây ra chấn động lớn như vậy, tới bây giờ ở trong căn cứ, lúc này, ai cũng không dám lại xem thường. Chọc ông chủ tức giận, nhiều nhất là bị sa thải; chọc bà chủ tức giận, chính là sẽ mất cái mạng già!



Đúng 2 giờ 50 phút, một trận thanh âm của phi cơ trực thăng xa xa xuất hiện trên không trung, Tiêu Tiếu lập tức từ trong tòa nhà hành chính đi thẳng tới sân bay. Trước đó một ngày, mọi người đã chuẩn bị tốt nhiệm vụ tiếp đãi, lại chia thành mấy hàng hướng sân bay mà đi tới.



Rất nhanh, phi cơ trực thăng liền từ trên trời đáp xuống. Cửa cabin mở ra, một người mang theo khuôn mặt tươi cười dịu dàng hướng về phía Tiêu Tiếu đang chạy tới phất tay. Trong mắt Tiêu Tiếu là vô vàn vui sướng, không đợi cánh quạt dừng lại hẳn, cậu vài bước liền đi tới trước trực thăng. Trước đông đảo ánh mắt của thuộc hạ, một phen túm lấy sau gáy của Yến Phi, hôn lên.



Trong nháy mắt môi dán vào nhau, Yến Phi do dự một giây, rồi sau đó ôm ngược lại Tiêu Tiếu. Gần đây trong nhà không có người, hắn thực cô đơn, rất nhớ bọn họ.



Nụ hôn này giằng co ước chằng vài phút, Tiêu Tiếu mới miễn cưỡng buông Yến Phi ra. Cảnh quạt lúc này đã ngừng lại hẳn. Tiêu Tiếu dắt tay của Yến Phi đi xuống trực thăng, ngay lập tức, mọi người đứng thành hai hàng chờ sẵn Yến Phi liền hô lên rung trời: “Hoan nghênh bà chủ!”



Cái đệch! Yến Phi nháy mắt liền ngốc lăng, sững sờ đứng tại chỗ, hắc tuyến ứa ra.



Tiêu Tiếu tâm tình vô cùng tốt ôm lấy thắt lưng của Yến Phi, ở trong ánh nhìn chăm chú của quần chúng, đem Yến Phi 囧 tới không thể 囧 hơn đi vào trong ký túc xá. Mãi tới khi được đưa tới phòng nghỉ riêng biệt dành cho ông chủ ở tầng cao nhất, Yến Phi mới từ trong trạng thái 囧囧 thoát ra.



“Đừng để cho bọn họ gọi anh là ‘bà chủ’ nữa! Đệch! Anh cũng không phải nữ nhân!”



Tiêu Tiếu hé ra khuôn mặt than kéo rèm vào, cởi quần áo.



“Em làm gì vậy! Anh vừa mới tới! Em có thể hay không đừng cơ khát như vậy!”



“Em đã nhịn nửa tháng!”



Trực tiếp đem người khiêng lên trên vai, Tiêu Tiếu một cước đá văng cửa phòng ngủ, đem Yến Phi đang giãy dụa đẩy ngã lên trên giường, không để cho đối phương có bất luận cơ hội phản ứng gì, liền bổ nhào lên.



“Em trước để cho anh đi vệ sinh đã a! Nghẹn một bụng nước tiểu rồi! A!”



Tiêu Tiếu đã trần trụi liền đem người ‘nhỏ xinh’ lại khiêng tới trên vai, nhanh chóng vọt vào trong phòng vệ sinh. Yến Phi tức giận tới mức đấm vài cái lên lưng của cậu, hắn hận chết khối thân thể này của mình! Từ hôm nay trở đi, hắn mỗi ngày phải uống mười bình sữa!