Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 117 :
Ngày đăng: 05:36 19/04/20
Yến Phi không có đem chuyện Chung Dũng hẹn mình nói cho ba người kia biết. Ngày hôm sau, hắn dùng lý do Tần Trữ tìm hắn có việc, một mình lái xe rời khỏi Đông hồ. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ở trong thư phòng họp, thảo luận chuyện tình của công ty. Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu lần này đi công tác trở về mang theo rất nhiều hạng mục lớn, ba người phải nhanh chóng xử lý, mới có thể thu xếp an bài chỉ thị cho thuộc hạ. Đang lúc họp, di động của Nhạc Thiệu vang lên, vừa thấy số điện thoại, anh lập tức tiếp nhận. Nghe chưa tới một phút đồng hồ, sắc mặt của Nhạc Thiệu liền trở nên nghiêm túc, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu buông xuống văn kiện trên tay, đều nhìn lại đây.
“Các cậu bám sát bọn họ, có tình huống gì khác lạ đều phải báo lại cho tôi, không được để anh ấy xảy ra nửa điểm ngoài ý muốn.” Sau khi nghiêm khắc dặn dò, Nhạc Thiệu cúp điện thoại, đối với hai người khác nói: “Anh không phải đi tìm Tần Trữ, mà đi tới Đế Đại. Bảo tiêu nói anh ấy lên xe của Chung Dũng.”
“Anh trai cùng Chung Dũng?” Ánh mắt của Tiêu Tiếu nháy mắt liền trở nên âm trầm.
Tôn Kính Trì cầm di động trực tiếp gọi tới điện thoại của Tần Trữ.
“Tần Trữ, là tôi, Kính Trì. Anh trai có ở chỗ của anh không?”
“Lão Chung, à, sai rồi, Đại Phi? Cậu ta không ở đây. Chẳng lẽ Đại Phi có việc muốn tìm tôi sao? Cậu ta nói bao giờ bức tranh hoàn thành thì mới lại liên hệ với tôi mà.”
“… A, không có việc gì. Anh ấy đi ra ngoài, tôi tưởng anh ấy tới tìm anh. Gọi di động thì đường dây bận. Để tôi gọi lại cho anh ấy xem sao.”
“Các cậu sao lại để cho cậu ta đi ra ngoài một mình? Cái tên buôn thuốc phiện kia không phải là chưa bắt được hay sao?”
“Bảo tiêu không đi chung một xe với anh ấy. Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút.”
“Ừ. Gọi được rồi thì gọi lại cho tôi, đừng để tôi phải lo lắng.”
“Được.”
Tôn Kính Trì cúp điện thoại, nhíu mày nói: “Anh căn bản không hề hẹn Tần Trữ.”
“Anh vì sao phải lừa dối chúng ta để đi gặp mặt Chung Dũng?” Tiêu Tiếu có chút mất hứng, không phải mất hứng vì Yến Phi cùng Chung Dũng gặp mặt, mà là vì Yến Phi không nói chuyện này cho bọn họ biết. Bọn họ rõ ràng đã thề rằng hiện tại là bọn họ bảo vệ hắn, chiếu cố hắn.
Nhạc Thiệu ấn vào một icon bên trên máy tính, nói: “Chờ anh trở về, chúng ta liền trực tiếp hỏi. Tớ không thích anh ấy lại có tiếp xúc đối với người của Chung gia.”
“Tớ cũng không thích.” Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đồng thanh. Hai người đi tới trước máy tính của Nhạc Thiệu, trên màn hình máy tính, là bản đồ vệ tinh ở trước cổng trường đại học Đế Đô, có một điểm đỏ đang lóe sáng.
Trên xe của Chung Dũng, Yến Phi còn chưa biết tới hành tung của bản thân đã bị bại lộ, lạnh lùng chống đối với người bên cạnh nói: “Chung tiên sinh, anh có chuyện gì thì mau nói. Nhạc Thiệu bọn họ hiện tại đều đang ở đế đô, tôi cũng không muốn để cho bọn họ biết tôi cùng anh có liên hệ.”
Chung Dũng cũng không lảng tránh hắn, nói: “Cậu cùng bọn họ ở chung một chỗ, không thể có được một cuộc sống đơn giản. Hơn nữa, đôi mắt của cậu, có vài thời điểm, thực sự rất giống với em trai tôi. So với đám người chỉ có vẻ ngoài kia còn giống hơn.”
“Phải không?” Yến Phi cúp mắt.
Chung Dũng nói tiếp: “Có đôi khi, tôi rất tiếc hận vì em ấy ra đi lúc tuổi còn trẻ như vậy; có đôi khi, tôi lại cảm thấy em ấy chết ngược lại liền chấm dứt mọi chuyện, rất tốt. Nếu em ấy không chết, nhất định phải cùng đứa con gái xấu xí của Quyền gia kia kết hôn, cả đời này cũng phải chịu sự an bài khống chế của cha tôi, thẳng tới khi cha tôi nhắm mắt xuôi tay. Hơn nữa, nếu em ấy không chết, chờ tới khi ba người Nhạc Thiệu bọn họ phát hiện ra tình cảm, vậy cũng không phải là tam giác luyến, tứ giác luyến đơn giản, nhất định sẽ tạo nên gợn sóng rất lớn bên trong thượng tầng chính trị. Vả lại, nếu em ấy biết được ba người Nhạc Thiệu ôm ấp tình cảm như vậy đối với bản thân, có lẽ em ấy cũng sẽ thất vọng.”
Chung Dũng thở hắt ra: “Nhưng mà có ai biết được chứ? Em ấy đã chết. Có lẽ chờ tới sau khi tôi chết đi rồi sẽ tìm em ấy để hỏi một chút; có lẽ, em ấy hiện tại đã đi đầu thai. Đầu thai vào trong một gia đình nghệ thuật gia, có thể để cho em ấy được vẽ những bức tranh mà em ấy yêu thích.”
Yến Phi yết hầu có chút nghẹn. Hắn uống xuống hai ngụm trà, ngẩng đầu nói: “Tôi cùng Chung gia không thù không oán, cũng rất kính nể Chung Phong, cũng hiểu được nguyên nhân mà Nhạc Thiệu bọn họ tìm tới mình. Anh chỉ cần không nói ra một trăm vạn kia, chuyện tình của Chung gia nếu tôi có thể nói giúp liền sẽ nói giúp, không cần phải nói thêm mấy câu kia. Tôi không thể cam đoan tuyệt đối là sẽ giúp đỡ được anh, nhưng giúp anh nói chuyện thì vẫn có thể. Mặt khác…” Yến Phi châm chước nói: “Anh biết Hứa Cốc Xuyên đi?”
“Đương nhiên.” Chung Dũng ánh mắt trầm xuống.
Yến Phi nói: “Tôi nghe Nhạc Thiệu nói, Hứa Cốc Xuyên hiện tại đã xin chuyển tới Trường Phản. Nghe nói anh ta muốn tới đó rèn luyện vài năm, trở về liền sẽ có thể được thăng chức. Đương nhiên, chuyện tình trong quân bộ các anh tôi cũng không hiểu. Bất quá Hứa Cốc Xuyên vị đại Thái tử này dám chạy tới đó, khẳng định có ưu đãi. Anh vì sao không tới biên quan để học hỏi kinh nghiệm?”
Chung Dũng cười lạnh: “Chung gia đã sắp trở thành Quyền gia thứ hai, tôi cho dù xin đi đánh trận thì cũng không được phê duyệt. Cậu cho là ai cũng có thể đi rèn luyện hay sao?”
“…” Yến Phi hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi cũng không hi vọng sau này anh sẽ giúp được gì cho tôi. Xem ở phần anh là anh trai của Chung Phong, tôi sẽ giúp anh nói đỡ vài câu trước mặt Nhạc Thiệu bọn họ. Bất quá…” Hắn nhẫn tâm nói: “Sau này vẫn đừng hẹn tôi ra ngoài gặp mặt. Nếu bọn họ biết tôi thường xuyên cùng anh gặp mặt, bọn họ sẽ mất hứng, vốn không có việc gì cũng biến thành chuyện xấu. Có chuyện gì, liền gọi điện thoại liên hệ đi. Đương nhiên, nếu có thể không liên hệ thì đừng liên hệ. Vạn nhất để cho bọn họ biết được tôi nhận của anh một trăm vạn, tôi sẽ rất phiền toái.”
Chung Dũng nhíu mày, hiển nhiên đây không phải là kết quả mà anh mong muốn. Yến Phi nói: “Bọn họ không thích tôi quá thân cận với những nam nhân khác, hi vọng anh có thể lý giải.”
Chung Dũng sắc mặt đỡ hơn một chút, hiểu được.
“Có việc gì thì điện thoại liên hệ đi. Bất quá tôi nói trước, tôi cũng chỉ có thể giúp anh một chút. Dù sao tôi chỉ là một sinh viên, cho dù bọn họ ở bên ngoài nói tôi là vị hôn thê của bọn họ, nhưng bối cảnh của tôi vẫn ở đó, anh cũng nên hiểu được khó xử của tôi.”
“Tôi hiểu được.” Chung Dũng nghĩ nghĩ, vẫn từ trong túi áo lấy ra một danh thiếp, đưa tới trước mặt của Yến Phi, “Bên trên có số điện thoại tư nhân của tôi, nếu sau này cậu có việc gì cần hỗ trợ, có thể tới tìm tôi.”
“Được.” Yến Phi tiếp nhận danh thiếp.
Nói tới như vậy rồi, Chung Dũng cũng không níu kéo Yến Phi thêm, gọi nhân viên tính tiền, sau đó lái xe đưa Yến Phi trở lại cổng trường đại học Đế Đô. Nhìn hắn lên xe ô tô của chính mình, anh mới rời đi.
Trên đường về nhà, Yến Phi không ngừng thở hắt ra, trong lòng rầu rĩ, nói không rõ là vì sao.