Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 122 :
Ngày đăng: 05:36 19/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gần hai giờ sáng, Nhạc Lăng mở ra cửa phòng, cước bộ phóng nhẹ hết mức có thể. Động tác rất chậm đóng cửa lại, cởi giày thay bằng dép bông. Vừa mới đổi giày xong, hắn chợt nghe thấy một thanh âm không nên xuất hiện tại đây vào lúc này.
“Đã về rồi.”
Nhạc Lăng ngẩng đầu, trên mặt không che giấu được kinh ngạc: “Em còn chưa ngủ?”
Tiêu Bách Chu mặc đồ ngủ nói: “Chưa. Hắc ca nói buổi tối anh sẽ trở về, cho nên em chờ anh. Buổi tối anh đã ăn cơm chưa?”
Nhạc Lăng trong lòng nhất thời vừa cảm động lại vừa…
Vừa thấy vẻ mặt của hắn, Tiêu Bách Chu bất mãn nói: “Chưa ăn đi.”
Nhạc Lăng chột dạ cười cười: “Ách, bận nên quên mất, trong nhà có gì ăn không? Tùy tiện cái gì cũng đều được.”
Biết tình huống hôm nay đặc thù, Tiêu Bách Chu cũng không tiếp tục trách cứ Nhạc Lăng, chỉ nói: “Đi rửa tay đi, rồi tới phòng khách chờ em, em lấy đồ ăn cho anh.”
“Dạ! Trưởng quan!” Giơ tay lên, đối với Tiêu Bách Chu lưu loát làm một động tác chào theo nghi thức quân đội, thành công chọc cho đối phương bật cười. Nhạc Lăng ngoan ngoãn thay giày xong liền đi rửa tay, sau đó đến phòng khách ngồi trên sopha chờ, lúc này trên người đã đổi sang trang phục rằn ri thường ngày.
Tưởng rằng phải chờ một lúc, không ngờ Nhạc Lăng ngồi xuống không bao lâu thì Tiêu Bách Chu đã bưng đồ ăn lên. Tại bên bàn trà ngồi xổm xuống, Tiêu Bách Chu đem từng đĩa từng đĩa đồ ăn đặt lên trên mặt bàn. Có một bát cháo hoa, một đĩa bánh bao, một đĩa nhỏ trứng hấp cùng một đĩa dưa muối. Dưa muối ăn với cháo hoa vô cùng thích hợp.
Nhạc Lăng vừa thấy, trong lòng không khỏi tê dại một mảnh, nhìn về phía Tiêu Bách Chu. Tiêu Bách Chu không chút nào che giấu, oán trách nói: “Em biết ngay là anh không rảnh để ăn cơm.” Gián tiếp thuyết minh việc y đã sớm đem đồ ăn giữ nóng, chỉ chờ Nhạc Lăng trở về.
Nhạc Lăng hít một hơi thật sâu, mở miệng: “Bà xã, lại đây.”
“Cái gì?” Tiêu Bách Chu làm bộ không vui.
Nhạc Lăng ngây ngô cười, vỗ vỗ bên người: “Lại đây, bà xã.”
“Dám gọi em là ‘bà xã’, muốn bị đánh hả.” Tiêu Bách Chu nhịn không được cười nói, nhưng vẫn đi qua bàn trà, ngồi xuống bên cạnh Nhạc Lăng. Nhạc Lăng một phen ôm lấy y, ở trên miệng hôn bẹp một cái.
Đẩy Nhạc Lăng ra, Tiêu Bách Chu đem đôi đũa nhét vào trong tay của hắn, nói: “Mau ăn đi.”
Nhạc Lăng đối với bà xã của mình nở nụ cười thật tươi, cầm lấy một chiếc bánh bao, há to mồm cắn xuống. Tiêu Bách Chu ở một bên nhắc nhở: “Đừng ăn nhanh quá, bằng không sẽ đau dạ dày.”
“Ừ.” Nhạc Lăng lập tức ăn chậm nhai kĩ.
Chăm chú nhìn sườn mặt của Nhạc Lăng, lại nhìn một thân trang phục rằn ri trên người hắn, trong mắt của Tiêu Bách Chu lộ ra mê luyến. Từ sau khi quen biết Nhạc Lăng, y mới phát hiện ra hóa ra quân nhân lại suất khí đến như vậy, mị lực đến như vậy. Nhạc Lăng biết Tiêu Bách Chu đang nhìn mình, hắn quay đầu lại, liền thấy được ánh mắt mang theo yêu thích không hề che giấu của đối phương, cảm giác hạnh phúc muốn chết.
“Nhìn gì vậy?”
“Quần áo hôm nay anh mặc rất đẹp trai.” Tiêu Bách Chu nói thẳng.
Nhạc Lăng nuốt xuống bánh bao, nói: “Nếu em thích, sau này mỗi ngày anh đều sẽ mặc cho em xem.”
“Vậy ngày mai anh mặc lại một lần nữa đi, em muốn chụp ảnh.”
“Không thành vấn đề.”
Bà xã thích, cho dù bắt hắn mặc nội y tình thú cũng không thành vấn đề, Nhạc Lăng không hề có tiết tháo âm thầm nghĩ trong lòng.
* tiết tháo: nói khái quát là danh dự nhân phẩm, xấu hổ, khí tiết, sự trong sạch, chí khí,…
Tiêu Bách Chu đối với việc Nhạc Lăng phối hợp vô cùng vừa lòng, nói: “Mau ăn đi.”
“Được.”
Nhạc Lăng múc đầy một thìa lớn trứng hấp cho vào trong miệng. Tay nghề nấu ăn của bà xã càng ngày càng tốt.
Ăn uống no say, còn chưa cảm thấy buồn ngủ, Nhạc Lăng liền đi tắm rửa một phen. Tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, Tiêu Bách Chu cũng đã dọn dẹp xong. Trực tiếp lên tầng đi vào phòng ngủ, Nhạc Lăng lúc này xem như mới buông lỏng. Lên giường, dựa vào đầu giường, hắn đối với người nằm bên cạnh nói: “Em ngủ trước đi. Anh tiêu cơm xong sẽ đi ngủ.”
“Không sao. Trước khi anh trở về em đã ngủ một giấc trong phòng khách, hiện tại không buồn ngủ.” Tiêu Bách Chu không ngủ, y có rất nhiều chuyện muốn hỏi, lại không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.
Nhạc Lăng cũng không phải loại người trì độn giống Vệ Văn Bân, hắn đương nhiên nhìn ra Tiêu Bách Chu muốn hỏi cái gì. Ôm lấy bả vai của Tiêu Bách Chu, đem người kéo vào trong lồng ngực, Nhạc Lăng chủ động nói: “Yến Phi trước kia không chỉ báo nguy, còn trộm đi một số lượng thuốc phiện của Hồ Lôi, cho nên Hồ Lôi mới muốn bắt người.”
“A?! Cậu ta lấy trộm thuốc phiện?! Cậu ta dám?!” Tiêu Bách Chu kinh sợ.
Nhạc Lăng đem toàn bộ sự tình kể cho Tiêu Bách Chu, Tiêu Bách Chu vừa nghe vừa hít khí liên tục. Nhạc Lăng nói: “Ba người kia đã bị mấy người anh trai của anh dụng hình, cụ thể ra sao thì anh sẽ không nói cho em biết, em sẽ gặp ác mộng. Nếu không phải bởi vì ‘Yến Phi’ trộm đi số thuốc phiện kia, Yến ca hôm nay chỉ sợ đã mất mạng. Bách Chu, trên thế giới này có một mặt quang minh mà em biết tới; cũng có một mặt hắc ám, một mặt cường quyền mà em không thể thấy được. Thân phận của anh đã định trước cả đời này anh không thể có một cuộc sống giống như người bình thường. Nhưng anh có thể cam đoan với em, anh sẽ không để cho bản thân rơi vào trong nguy hiểm, sẽ không để cho em phải lo lắng.”
Tiêu Bách Chu gối đầu lên bả vai của Nhạc Lăng, nhìn hắn nói: “Anh có những việc mà bản thân phải làm, em sẽ không can thiệp vào. Em chỉ yêu cầu anh không thể để cho bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm, không thể xảy ra chuyện gì.”
“An tâm. Những chuyện này cha của anh đều biết hết. Nếu như là loại chuyện nguy hiểm tuyệt đối không thể dính vào, cha của anh cũng sẽ không để mặc bọn anh. Với thân phận của mấy người anh trai, bọn họ có những việc bắt buộc phải làm, đương nhiên cũng có đặc quyền để thực hiện những việc kia. Bọn anh cũng sẽ không tùy tiện ra tay đối với người thường. Em coi như không biết gì cả là được rồi.”
Tiêu Bách Chu cho Nhạc Lăng một quyền: “Cẩn thận bị truyền thông làm cho hấp thụ ánh sáng. Khi ấy ăn không tiêu đâu.”
Nhạc Lăng kiêu ngạo nói: “Loại tình huống đó tuyệt đối không có khả năng phát sinh. Cho dù là quốc gia dân chủ chân chính, cũng sẽ có những mặt hắc ám không thể để cho hấp thụ ánh sáng.”
“Hừ!” Tâm tình của Tiêu Bách Chu rất phức tạp.
Nhạc Lăng ánh mắt lóe sáng, dùng sức một cái, để cho Tiêu Bách Chu nằm sấp lên người mình, thanh âm của hắn ám muội hơn vài phần: “Bà xã, anh nghĩ đến một phương pháp rất tốt để tiêu cơm.”
“Phương pháp gì?” Tiêu Bách Chu híp mắt.
“Phương pháp này.” Lời của Nhạc Lăng vừa dứt, miệng của Tiêu Bách Chu cũng bị ngăn chặn bởi một nụ hôn. Tiếp đó, thân thể của y bị người xoay người áp đảo dưới thân, rất nhanh, quần áo ngủ rơi xuống. Tiêu Bách Chu không hề biết, Nhạc Lăng đối với y mê luyến sâu đậm, sâu hơn nhiều so với trong tưởng tượng của y.
Khi Nhạc Lăng bắt lấy Tiêu Bách Chu ở trên giường tiêu cơm, thời gian trước đó, trong một căn biệt thự ở Đông Hồ, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu được người yêu yêu cầu tiếp xúc thân mật cũng không gấp gáp giống như mọi lần. Ba người tựa như đang đối đãi với một con búp bê dễ vỡ, ôn nhu vô cùng cởi ra quần áo của Yến Phi, hôn môi hắn, âu yếm hắn, nói cho hắn biết bọn họ đang ở bên cạnh hắn; nói cho hắn biết, bọn họ sẽ bảo hộ hắn, chiếu cố hắn; cũng nói cho hắn biết, bọn họ hôm nay có bao nhiêu hoảng hốt cùng sợ hãi.
“Thiệu Thiệu… A Trì… Tiểu Tiểu… muốn anh…”
Yến Phi chủ động tách ra hai chân, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu không hề động, Nhạc Thiệu quỳ gối giữa hai chân của hắn. Đêm nay, bọn họ không ai muốn tranh đoạt. Nhạc Thiệu dùng ngón tay dò xét tiến vào, chuẩn bị làm khuếch trương một phen, Yến Phi lắc đầu: “Tiến vào, trực tiếp tiến vào.” Hắn muốn cảm thụ bọn họ, lập tức! Lập tức!
Nhạc Thiệu hôn hôn Yến Phi, rút ra ngón tay, chà sát vài cái lên dương v*t bởi vì ảnh hưởng của hậu di chứng sợ hãi mà vẫn không đủ cương cứng, rồi mới kề sát vào hậu huyệt đồng dạng cũng chưa đủ ướt át của Yến Phi, tiến vào.
Yến Phi nhíu lại hàng lông mày, đau, rất đau. Nhưng giờ khắc này, hắn một chút cũng không thèm để ý tới cơn đau, hắn chỉ hi vọng ba người này nhanh một chút chiếm lấy hắn, ôm chặt hắn.
Nhạc Thiệu không hề dừng lại động tác, thong thả liên tục không ngừng hướng vào bên trong xâm nhập. Yến Phi ôm lấy cổ của anh, một lần lại một lần hô: “Thiệu Thiệu… Thiệu Thiệu…”
Toàn bộ đi vào, Nhạc Thiệu tạm thời bất động, chờ Yến Phi thích ứng. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu hôn môi cùng những điểm mẫn cảm trên người Yến Phi, khiêu khích sự nhiệt tình của hắn. dương v*t ở trong quần lót của hai người cũng không cương cứng như bình thường.
Hậu huyệt dần dần ướt át, Nhạc Thiệu bắt đầu di chuyển. Không có cuồng dã mọi khi, động tác đâm rút của Nhạc Thiệu có thể nói là rất ôn nhu. Anh vuốt ve thân thể của hắn, hôn từng ngón tay của hắn, hai tròng mắt chặt chẽ khóa tại trên gương mặt của Yến Phi. Yến Phi cúi đầu rên rỉ, thân thể vẫn không thoải mái, nhưng khát vọng cùng ba người giao hòa đã ép xuống khó chịu của thân thể.
“A Trì… Tiểu Tiểu…”
Hai người đều không có ý tứ muốn chiếm lấy hắn, Yến Phi không khỏi thúc giục. Tôn Kính Trì hôn lên cổ của Yến Phi, nói: “Đêm nay chúng ta làm từng bước từng bước một.” Nói xong, y kéo tay của Yến Phi qua, đặt lên trên dương v*t đã cương cứng của mình. Tiêu Tiếu kéo lấy tay còn lại của Yến Phi.
Nhạc Thiệu động tác thủy chung vẫn giữ nguyên ôn nhu không hề cuồng dã, nhưng mặc dù là như vậy, kiên trì chưa tới mười phút anh đã bắn ra bên trong cơ thể của Yến Phi. Một khắc bắn ra kia, anh giống như vừa an tâm lại vừa thoải mái, khẽ phát ra tiếng rên rỉ. Yến Phi còn chưa bắn, Nhạc Thiệu cũng không đụng vào bộ vị phấn nộn kia, hôn lên môi của hắn, sau đó chậm rãi rút ra.
Lấy khăn giấy lau đi bạch dịch chảy ra từ trong mật huyệt của Yến Phi, Nhạc Thiệu xuống giường, đi vào phòng tắm. Tôn Kính Trì thay thế vị trí trước đó của Nhạc Thiệu, không để tâm bên trong cơ thể của Yến Phi có thứ gì đó của người khác, y chậm rãi tiến vào. Yến Phi khó chịu ngâm nga, nhiệt tình đã bị khơi mào khiến cho hắn quên đi khó chịu của thân thể.
Cố gắng kẹp chặt thắt lưng của Tôn Kính Trì, Yến Phi yên lặng đòi hỏi. Động tác đâm rút của Tôn Kính Trì so với Nhạc Thiệu nhanh hơn một chút, bởi vì Yến Phi rõ ràng đã động tình. Mật huyệt tràn đầy thủy nhuận, Tôn Kính Trì vẫn không bắn ra, chú ý tới thân thể của Yến Phi. Tiêu Tiếu ngậm lấy bộ vị phấn nộn của Yến Phi, khiến cho hắn không khỏi kêu lên. Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, Nhạc Thiệu đã xả sẵn nước tắm cho Yến Phi.
* thủy nhuận: là nước… nhưng có khả năng bôi trơn =////=
“A Trì… A Trì…”
“Anh, em muốn bắn vào trong cơ thể của anh.”
“Ừ… được…”
Hôm nay đã chịu kinh hách cùng kích thích quá lớn, không bao lâu sau, Tôn Kính Trì đột nhiên tăng nhanh tốc độ đâm rút, sau hơn mười cái, y không động nữa, kịch liệt hô hấp. Lần đầu tiên bắn ra trong cơ thể của Yến Phi, nếu không phải bởi vì thời cơ không thích hợp, Tôn Kính Trì cũng sẽ không nhanh như vậy đã bắn ra.
Ở trên đùi của Yến Phi sờ soạng vài cái, Tôn Kính Trì rút ra phân thân. Sau khi lau đi bạch dịch đang chảy ra từ hậu huyệt, y cũng xuống giường, đi vào phòng tắm. Cuối cùng là tới Tiêu Tiếu.
Dễ dàng tiến vào bên trong cơ thể của Yến Phi, Tiêu Tiếu ngậm lấy môi của hắn, đan tay vào giữa những ngón tay của hắn, phần eo thong thả luật động, đâm rút. Chân của Yến Phi không ngừng cọ sát vào trên người của Tiêu Tiếu, biết rõ bởi vì thân thể của hắn, cho nên ba người này hôm nay mới ‘ôn nhu’ như vậy. Kỳ thực, hắn càng thích bọn họ cuồng dã, kịch liệt.
Tiêu Tiếu trầm mặc, không ngừng ở trên người của Yến Phi chế tạo ra những điểm ấn ký. Yến Phi ngửa cổ, phối hợp với Tiêu Tiếu, cùng cậu hôn môi. Thời điểm Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đem tinh hoa bắn vào trong cơ thể của hắn, hắn đột nhiên có một loại ảo giác linh hồn cùng bọn họ chân chính hòa tan vào nhau. Không thèm nghĩ tới cái gì mà lây nhiễm hay không lây nhiễm, không thèm nghĩ tới cái gì mà sạch sẽ hay không sạch sẽ, hắn muốn bọn họ, muốn toàn bộ của bọn họ.
“Tiểu Tiểu… bắn vào… bắn vào…”
Tiêu Tiếu hai tay chế trụ thắt lưng của Yến Phi, càng thêm dùng lực. Yến Phi nâng lên thân trên, hôn miệng của Tiêu Tiếu. Hai người ở trong phòng tắm đi ra ngoài, phân biệt ngồi tại hai bên giường. Nhạc Thiệu sờ lên bộ vị phấn nộn của Yến Phi; Tôn Kính Trì lại ngồi xổm ở phía sau Yến Phi, khiêu khích đầu nhũ trước ngực hắn.
“A a… Thiệu Thiệu, Thiệu Thiệu…”
“A Trì…”
“Ừm… Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, bắn vào, bắn vào trong anh…”
Ánh mắt của Tiêu Tiếu hiện lên bất chấp, dùng sức đâm vào bên trong địa phương mềm mại nhất của Yến Phi. Nhạc Thiệu cắn lên cổ của Yến Phi, Tôn Kính Trì cắn lên bả vai của Yến Phi, Yến Phi cảm giác được cơn đau, sau đó hắn nở một nụ cười.
“Anh trai!”
Cùng với một tiếng gầm nhẹ của Tiêu Tiếu, trên giường lớn đình chỉ kịch liệt. Ngay tiếp theo là thanh âm hừ khẽ của Yến Phi, trên cổ cùng trên bả vai của hắn để lại dấu răng của Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì, trên bụng của Tiêu Tiếu dính đầy bạch dịch do hắn bắn ra.
“Anh trai, sau này em đều muốn bắn vào bên trong.” Tiêu Tiếu ở bên tai của Yến Phi yêu cầu.
Yến Phi chỉ thở gấp, không đáp lời.
“Em không bao giờ muốn mang bao, không bao giờ muốn bắn ra ngoài nữa.” Tiêu Tiếu không hề để ý. Trải qua trận tình ái này, sợ hãi của cậu tựa hồ đã lui đi không ít, khôi phục lại một chút bản tính.
“Lão tứ, cậu rút ra, tớ ôm anh đi tắm.” Tôn Kính Trì lên tiếng.
Tiêu Tiếu ngoan ngoãn rút ra, Tôn Kính Trì dùng sức một cái ôm lấy Yến Phi vẫn còn đang thất thần, xuống giường đi vào trong phòng tắm. Nhạc Thiệu cũng theo vào. Tiêu Tiếu tùy tiện lau qua hạ thân, cũng đi theo.
Ngâm mình trong nước nóng, rúc vào trong lồng ngực của Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, Yến Phi lúc này mới chân chính an tâm, cơn buồn ngủ dần dần ập tới. Trong dạ dày vẫn có chút khó chịu, đầu cũng vẫn còn đau, nhưng giờ phút này đây, hắn chỉ cảm thấy đặc biệt thả lỏng.
“Anh trai, anh ngủ đi.” Tôn Kính Trì tại trên đỉnh đầu của Yến Phi hôn một cái, Yến Phi nhắm lại hai mắt, ý thức phiêu tán.
Trở lại trên giường, Yến Phi đã chìm vào giấc ngủ. Nhạc Thiệu khó có được một lần phát huy phong thái của anh lớn, đem vị trí bên cạnh Yến Phi nhường cho Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, anh một mình nằm ở bên cạnh của Tôn Kính Trì. Vốn bắn vào bên trong hẳn là chuyện tình kích tình vui vẻ, nhưng ba người không ai cảm nhận được sự vui sướng, ngược lại càng thêm muốn giết người. Nguyên nhân không phải do bọn họ, mà là bởi vì lúc nãy trong khi hoan ái, Yến Phi rõ ràng trạng thái không tốt, thân thể không thoải mái.
Tối nay, Yến Phi cả đêm nằm mộng, một giấc mộng kỳ quái. Có khuôn mặt của Chung Phong, có khuôn mặt của Yến Phi, có rất nhiều khuôn mặt xa lạ, có ánh lửa, có tiếng khóc, có tiếng súng… Tại trong một tiếng kêu to thê lương, Yến Phi mạnh bừng tỉnh.
“Phi!”
Có ba người nhanh chóng bổ nhào tới bên giường. Yến Phi từng ngụm từng ngụm thở dốc, ý thức vẫn còn trong mộng.
“Phi, xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?”
Tôn Kính Trì sợ hãi vuốt ve cái trán đầy mồ hôi lạnh của Yến Phi, hôn môi hắn. Nhạc Thiệu cách một lớp chăn xoa ngực cho hắn, Tiêu Tiếu lấy tới một chén nước ấm. Mông lung trước mắt tiêu tán, thấy rõ ràng ba người trước mặt, Yến Phi thở hổn hển nói: “Gặp ác mộng.”
Trong mắt của Tiêu Tiếu hiện lên huyết quang: “Nhị ca, cậu đem Phi nâng dậy, tớ mớm nước cho anh ấy.”
Nhạc Thiệu nâng Yến Phi dậy; Tiêu Tiếu mớm nước cho Yến Phi; Tôn Kính Trì đi vào trong phòng tắm lấy tới một chiếc khăn mặt nóng, giúp Yến Phi lau mồ hôi ở trên cổ cùng trên mặt. Uống nước xong, Yến Phi hỏi: “Mấy giờ rồi?” Tuy rèm vẫn còn đóng, nhưng mơ hồ có thể thấy được trời đã sáng, trong phòng vẫn mở đèn bàn.
Nhạc Thiệu nói: “Còn sớm, anh ngủ tiếp một lúc đi.”
Yến Phi lắc đầu: “Không ngủ nữa, không muốn ngủ, anh đói bụng.”
“Em đi lấy cháo.” Tiêu Tiếu buông xuống chén nước ấm, nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ.
Tôn Kính Trì hỏi: “Anh trai, đầu còn đau không? Còn buồn nôn không?”
Yến Phi lại chậm rãi lắc đầu, nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là không có khí lực, trên người có chút đau nhức.”
Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đau lòng muốn chết. Nhạc Thiệu nói: “Trọng Bình nói phải hai ba ngày nữa anh mới hoàn toàn bình phục. Ăn cháo xong lại ngủ một lúc, ba đứa bọn em bồi anh.”
“Hiện tại không buồn ngủ, lát nữa mệt rồi lại ngủ tiếp.” Hô hấp của Yến Phi lộ ra suy yếu rõ ràng, Tôn Kính Trì lại giúp Yến Phi uống một chút nước, nhớ rõ lời dặn dò của Giản Trọng Bình.
Tiêu Tiếu đã trở lại, mang theo một bát cháo, một ly sữa cùng một đĩa trứng hấp. Tôn Kính Trì ôm Yến Phi vào trong phòng tắm để đi vệ sinh cùng đánh răng, sau đó lại ôm người trở về giường. Sau lần bị thương nặng trước đó, đây là lần đầu tiên Yến Phi suy yếu tới như vậy.
Ăn xong trứng hấp cùng cháo mà Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu bón cho, Yến Phi hỏi: “Hồ Lôi bên kia, có hỏi được chuyện gì không?” Ngày hôm qua cơ thể khó chịu, trong lòng lại không thoải mái, hắn cũng không mở miệng hỏi.
Nhạc Thiệu không hề giấu diếm, kể cho Yến Phi nghe toàn bộ, Yến Phi ngạc nhiên: “Tiểu tử kia lớn mật như vậy? Báo nguy thì anh còn có thể hiểu được, nhưng cậu ta trộm đi số thuốc phiện kia của Hồ Lôi để làm gì? Hắc ăn hắc?”
Tôn Kính Trì không mang theo chút cảm tình nào, nói: “Cậu ta đã chết, bọn em cũng không hỏi ra nơi mà cậu ta giấu số thuốc phiện kia.” Tuy rằng Yến Phi trước kia cùng Yến Phi hiện tại có chung một cỗ thân thể, nhưng tha thứ cho ba người bọn họ, bọn họ không có biện pháp đem hai người coi như một người, tự nhiên tình cảm cũng sẽ bất đồng.
Yến Phi nâng tay đỡ trán: “Trong trí nhớ mà cậu ta lưu lại cho anh cũng không có gì liên quan tới thuốc phiện, cậu ta rốt cuộc đã giấu số thuốc phiện kia ở đâu? Hay là muốn bán? Không đúng, nếu muốn bán, vì sao cậu ta còn tự sát?”
Tôn Kính Trì kéo tay của hắn xuống, nói: “Cậu ta giấu ở đâu, bán hay không bán thì cũng đều không liên quan tới anh. Không ai biết được chuyện này, Hồ Lôi cũng sẽ không tìm anh để gây phiền toái nữa. Anh hiện tại chính là Yến Phi, là một sinh viên ‘đơn thuần’.”
Yến Phi thở hắt ra: “Anh còn tưởng rằng sống lại rồi sẽ có được một cuộc sống đơn giản, không nghĩ tới so với đời trước còn kích thích hơn.”
“Là do bọn em không bảo vệ tốt anh.” Nhạc Thiệu tự trách nói.
Yến Phi ở trên mặt của Nhạc Thiệu vỗ nhè nhẹ, vờ tức giận: “Là do anh sơ suất, không liên quan tới các em. Các em như vậy còn gọi là không bảo vệ tốt anh, vậy như thế nào mới là bảo vệ tốt anh? Đổi lại là người khác, phỏng chừng đã sớm bị tra tấn tới chết. Anh chỉ có cảm giác ngủ một giấc rồi tình dậy, đã là may mắn lắm rồi.”
Nhạc Thiệu ôm lấy Yến Phi, vẫn rất tự trách.
Yến Phi hôn hôn mặt của Nhạc Thiệu, nhìn Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nói: “Sau này anh nhất định sẽ cẩn thận cùng chú ý. Các em không được tự trách bản thân nữa. Ông trời đời trước đã không chịu thu nhận anh, sau này cũng sẽ không chịu thu nhận anh. Anh còn muốn sống với các em tới bạc đầu nữa.”
“Anh trai, chuyện tình vừa rồi quả thực đã khiến em sợ hãi.” Tiêu Tiếu cầu an ủi.
“Em tưởng rằng em lại mất đi anh.” Tôn Kính Trì cũng cầu an ủi.
Cố gắng ôm lấy cả ba người, Yến Phi an ủi bọn họ: “Đời này, anh a, liền thuộc về các em. Anh là của các em, các em… cũng chỉ thuộc về một mình anh.”
“Anh đương nhiên chỉ có thể là của bọn em.” Ba người tại trên vấn đề này thái độ vô cùng nhất trí.
“Vậy, cùng anh ngủ tiếp một chút được không? Anh vẫn có chút chóng mặt.” Thấy ba người có quầng mắt, hắn liền biết ba người mệt mỏi ngủ không ngon.
“Vâng.”
Ăn no bụng rồi, súc miệng, bốn người lại nằm trở về trên giường lớn. Ba người chơi oẳn tù tì, Tôn Kính Trì làm người thắng, hạnh phúc ở trong ổ chăn ôm lấy Yến Phi; Tiêu Tiếu nằm ở bên còn lại; Nhạc Thiệu bi kịch chỉ có thể nằm tại giữa Yến Phi cùng Tiêu Tiếu. Vị trí nằm của ba người lại giống như trước kia. Không có biện pháp, bọn họ ai cũng đều muốn được tiếp xúc với Yến Phi, cho nên chỉ có thể như vậy.
Trong phòng tối sầm lại, bốn người bị kinh hách dần dần phát ra tiếng hít thở vững vàng. Hai tay của Yến Phi đều bị người nắm chặt, hai chân cũng bị người ôm chặt. Tuy rằng thân thể bị giam cầm, nhưng lần này, ác mộng không tới tìm hắn nữa.
~ ~ ~ ~ ~
* nội y tình thú: