Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 132 :
Ngày đăng: 05:36 19/04/20
Tại dưới nghiêm hình khảo vấn của ba người, Vệ Văn Bân đầu hàng. Bất quá không dám nói cậu cùng đối phương đã tới giai đoạn lên giường, chỉ nói đang phát triển đến giai đoạn kiss. Cậu không phải sợ ba người kia mắng mình là sắc lang, chủ yếu chính là cậu đối với chuyện giường chiếu hoàn toàn không có ấn tượng gì, vạn nhất ba người bọn họ hỏi cậu có cảm giác như thế nào, cậu cũng không trả lời được, cho nên cứ che giấu thì hơn.
“Lợi hại nha, lão Vệ, trong vòng một tuần thế nhưng có thể thông đồng được với mỹ nữ, mới qua vài ngày liền phát triển đến giai đoạn kiss, còn giữ bí mật với chúng tôi. Tiểu tử cậu quả thực lá gan càng lúc càng lớn.”
Tiêu Dương bóp bóp xương tay, crắc crắc.
Vệ Văn Bân cũng một bụng ủy khuất nói: “Các cậu đều có đôi có cặp, Yến Phi còn một thân yêu ba người, chỉ có một mình tôi là độc thân. Tôi thật vất vả mới tìm được bạn gái, các cậu hẳn nên ủng hộ tôi.”
“Cậu nói tôi làm sao?” Yến Phi đem Vệ Văn Bân đè trên thảm, lại vung ra một cú đấm. Vệ Văn Bân đau tới mức kêu oa oa, nhưng vẫn không sợ chết, nói: “Cậu vốn chính là một thân yêu ba người a, tôi cũng đâu nói sai.”
“Cậu đây chính là trần trụi ghen tị!” Yến Phi vẫn không thích nghe người khác nói như vậy.
Vệ Văn Bân ôm đầu hô: “Tôi chính là ghen tị a, bằng không cũng đâu cần đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài để tìm diễm ngộ. Một mình rất đáng thương có được hay không.” Giờ khắc này, cậu thành thật thừa nhận.
Không bắt nạt Vệ Văn Bân nữa, Yến Phi thu tay lại, đem cậu túm lên, hỏi: “Cô gái kia gọi là gì?”
Vệ Văn Bân không giấu diếm, nói: “Cô ấy tên là Kim Mi Seon, là người mẫu Hàn Quốc phát triển sự nghiệp ở Trung Quốc, năm nay 23 tuổi.”
Tiêu Bách Chu vô cùng không khách khí đem Vệ Văn Bân đang ngồi trên mặt đất đánh giá một phen, hỏi: “Người ta coi trọng điểm nào ở cậu? Muốn tiền không có tiền, muốn địa vị không có địa vị.”
“Tôi không có tiền thì ai có tiền? Tốt xấu gì tôi cũng là một tiểu phú nhị đại a.” Vệ Văn Bân khó chịu.
Tiêu Dương ngồi xuống bên cạnh Vệ Văn Bân, khoác vai của cậu, lời nói thấm thía: “Lão Vệ, cậu có bạn gái chúng tôi đương nhiên cao hứng, nhưng…” Vỗ vỗ vai của đối phương, “Nơi này là nơi nào, cậu còn không rõ sao? Nữ nhân trên thuyền này, cậu cũng dám tìm sao? Cẩn thận tới ngày về chút của cải của cậu liền bị bòn rút hết, đến lúc đó cậu chính là một tên tiểu phú nhị đại nghèo rách mồng tơi. Chúng ta đều là sinh viên, chút tâm nhãn của chúng ta có thể nhìn rõ được loại người đã trà trộn trong giới giải trí hay sao? Lão Vệ, chúng tôi sợ cậu bị hại a. Cậu xem, bạn gái của Tư Quang Nam chính là cảnh báo a. Bằng không cậu nghĩ xem, cô ta là một người mẫu, làm sao có thể lên được du thuyền này?”
Vệ Văn Bân nghe vậy trong lòng không khỏi rầu rĩ, cậu trì độn, nhưng không có nghĩa là cậu thật sự khờ khạo. Bất quá cậu vẫn nhịn không được nói: “Tôi đã hỏi cô ấy, cô ấy bảo bản thân không phải bị người bao dưỡng mang lên thuyền, cô ấy quen biết vài ông chủ lớn, được người ta tặng cho thiệp mời. Trong phòng nghỉ của cô ấy cũng chỉ có một mình cô ấy, không có người khác.”
Yến Phi nghiêm túc nói: “Văn Bân, suy nghĩ kĩ lại đi. Cô ta nếu thực sự là một nhân vật đơn giản, nhóm ông chủ lớn kia cần gì phải tặng thiệp mời cho cô ta? Trừ phi bản thân cô ta có thực lực cùng gia tộc hùng hậu làm chỗ dựa vững chắc. Nhưng cô ta có không? Nếu cô ta thực sự là người mẫu giống như cô ta nói với cậu, cũng không thể đến tìm cậu.” Ngồi xuống bên phía còn lại của Vệ Văn Bân, Yến Phi mang theo lo lắng dành cho bằng hữu, lo lắng dành cho em trai, nói: “Nữ nhân trên thuyền này, mặc kệ bề ngoài có bao nhiêu thanh thuần, có bao nhiêu xinh đẹp, cũng chỉ là bề ngoài. Lấy một ví dụ đơn giản nhất. Bạn gái của Tần Trữ cùng lão Hắc cậu đều đã gặp qua đi, có bao nhiêu thanh thuần. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, cậu có cho rằng bọn họ chính là kỹ nữ cao cấp không?”
Vệ Văn Bân cúi đầu, trong lòng càng thêm buồn bực, trực giác mách bảo cậu rằng ‘Kim Mi Seon’ không phải loại con gái chấp nhận làm cái nghề ‘đáng xấu hổ’ kia, chính là cậu không có cách nào phản bác. Tiêu Bách Chu ngồi xuống trước mặt của Vệ Văn Bân, cũng nói: “Văn Bân, chúng tôi là bạn tốt của cậu, là bạn cùng phòng với cậu, chúng tôi đương nhiên hy vọng cậu có thể chiếm được phần tình yêu tốt đẹp nhất, chỉ là ‘cô bạn gái’ này nhìn thế nào cũng không đơn giản a. Nếu cậu chỉ cùng cô ta chơi đùa, bọn tôi khẳng định mặc kệ cậu, nhưng nếu cậu động lòng, chúng tôi rất lo lắng cậu sẽ bị tổn thương.”
Tiêu Dương nói trắng ra: “Mới ở chung vài ngày đã cùng cậu hôn môi, còn lưu cậu lại phòng nghỉ qua đêm, nữ nhân như vậy có thể đơn thuần sao? Tuy rằng tôi nói thế này có chút tự kỷ, nhưng lão Vệ à, nếu cậu không phải là bằng hữu của tôi cùng Yến ca, nữ nhân kia sẽ đến tìm cậu sao? Nghĩ kĩ lại đi. Trước không nói đến tôi, người trên thuyền này có mấy ai không biết đến thân phân của Yến ca? Cậu cùng anh ấy quan hệ tốt như vậy, người khác khi tiếp xúc cùng cậu đương nhiên sẽ tính đến chuyện này. Tôi cũng không muốn nghĩ xấu về đối phương, đem đối phương trở thành một người tâm cơ thâm trầm, nhưng trên du thuyền này, không có bao nhiêu phần trăm khả năng ngoại lệ. Một cô gái người Hàn Quốc dốc sức lăn lộn trong giới giải trí của Trung Quốc, nếu nói cô ta không có tâm kế, cậu tin sao?”
Vệ Văn Bân cúi đầu càng thêm thấp, Yến Phi ôm bả vai của cậu: “Cậu muốn chơi đùa thì chơi đùa, cho dù động tình thật cũng không sao, cùng lắm sau này thất tình, ba người chúng tôi cùng cậu đi uống rượu. Bất quá cậu phải nhớ kỹ một chuyện, nhớ thật kỹ, chỉ cần đối phương mở miệng đòi tiền của cậu, cậu phải lập tức cùng cô ta chia tay.”
Nhạc Thiệu cũng không bị đánh động: “Cũng có thể giải thích là vì Văn Bân là em trai của tôi. Park xã trưởng sợ ngày sau không dễ giải thích với tôi, cho nên mới tìm tôi, làm chuẩn bị trước.”
Ánh mắt của Park Tae Seok lạnh như băng, Nhạc Thiệu lại trừng mắt hổ. Nhạc Thiệu trực giác cho rằng Park Tae Seok thuần túy bắt nạt Vệ Văn Bân. Hai người ‘trừng nhau’ vài phút, Park Tae Seok nhượng bộ trước.
“Tôi thừa nhận, thời điểm ban đầu đúng là tôi chỉ muốn đùa giỡn em ấy. Em ấy tưởng tôi là con gái, còn đẩy tôi vào trong toilet nữ. Bất quá…” Park Tae Seok nhìn thẳng vào hai mắt của Nhạc Thiệu, “Tôi phát hiện ra, em ấy là một viên ngọc thô hiếm có. Mà tôi, mấy khiến cho em ấy bị lây nhiễm màu sắc độc nhất thuộc về tôi.”
“Anh chiếm tiện nghi của cậu ấy?!” Nhạc Thiệu xiết tay, chuẩn bị đánh người.
Park Tae Seok nói: “Nhạc tổng, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi. Trong vài ngày trên thuyền này, cậu không được vạch trần thân phận của tôi. Hợp tác giữa ‘Phong Viễn’ cùng ‘Kim Quang Xã’, tôi nguyện ý mất đi một phần lợi nhuận. Sau khi xuống thuyền, tôi sẽ nói cho Văn Bân biết thân phận thực sự của bản thân, đến lúc đó làm sao để theo đuổi em ấy, làm sao để em ấy tha thứ cho tôi, là chuyện riêng của tôi.”
“Vì sao phải đến khi xuống thuyền?” Nhạc Thiệu lạnh giọng hỏi.
Park Tae Seok trầm mặc một lát, đáp: “Văn Bân nói bởi vì quý phu nhân cho nên em ấy mới có thể kiến thức được loại tụ họp cấp cao như vậy, tôi muốn để cho em ấy được vui vẻ trải qua chuyến du lịch hiếm có lần đầu tiên này. Tôi cũng muốn thừa dịp vài ngày này khiến cho em ấy thích mình nhiều hơn một chút, chờ đến khi chân tướng được bộc lộ, phản ứng của em ấy đừng quá kịch liệt. Nhạc tổng là người từng trải, hẳn hiểu rõ người có thân phận như chúng ta, thời điểm gặp được người có thể khiến cho bản thân động tâm, nhất định phải dùng mọi thủ đoạn để đoạt được đến tay. Tôi có thể cam đoan, tôi đối với Văn Bân, hiện tại vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc tới không thể nghiêm túc hơn.”
Hàng lông mày nhíu chặt của Nhạc Thiệu giãn ra một chút, mặc dù quan hệ với Park Tae Seok không thể gọi là bằng hữu, nhưng song phương hợp tác nhiều năm như vậy, thái độ làm người của đối phương ra sao anh vẫn biết một chút. Park Tae Seok lớn lên giống con gái nhưng trình độ tâm ngoan thủ lạt tuyệt đối không dính lứu gì đến hai chữ ‘con gái’. Cũng bởi vì diện mạo như vậy, sinh hoạt cá nhân của gã tương đối cẩn mật.
Nhạc Thiệu mở miệng: “Anh nói anh nghiêm túc, vậy gia tộc của anh có thể tiếp nhận chuyện này sao? Người Hàn Quốc các anh trên một vài phương diện vẫn tương đối cổ hủ cùng ngoan cố.”
Park Tae Seok không bởi vì lời nói của Nhạc Thiệu mà không vui, chỉ thản nhiên nói một câu: “Park gia là do tôi làm chủ.”
Nhạc Thiệu lại nói: “Văn Bân năm nay chuẩn bị đi du học, chuyện này anh biết không?”
Ngoài dự kiến của anh, Park Tae Seok gật đầu: “Tôi biết, Văn Bân đã nói với tôi. Em ấy hạ quyết tâm muốn đi du học, tôi ngăn cũng ngăn không được, cho nên thời gian của tôi cũng không nhiều, còn hy vọng Nhạc tổng có thể hỗ trợ. Mặc kệ là cá nhân tôi hay là ‘Kim Quang Xã’ thì đều không nguyện ý cùng ngài cùng ‘Phong Viễn’ trở thành địch nhân, tôi chủ động tìm ngài, chính là thành ý của tôi.”
Nhạc Thiệu nâng lên ly rượu, một ngụm uống hết. Buông ly xuống, anh nói: “Nếu anh dám bắt nạt em trai tôi, cho dù khiến cho hai nước xung đột ngoại giao, tôi cũng sẽ không buông tha cho anh!”
“Em ấy là người của tôi.” Park Tae Seok chủ động nâng ly.
Nhạc Thiệu tự rót rượu cho chính mình, trầm mặc một hồi lâu, anh cùng Park Tae Seok chạm ly.
Vệ Văn Bân cứ như vậy bị ‘bán’ đi, mà Park đại xã trưởng vẫn luôn tự tin thong dong giờ phút này còn chưa biết con đường truy thê của bản thân cũng không thuận lợi như tưởng tượng. Thậm chí từ nay về sau suốt vài thập niên, gã cũng không thể thay đổi suy nghĩ của người nào đó. Đương nhiên, đây là chuyện tình khiến cho Park đại xã trưởng phải đau đầu suốt về sau.