Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 144 :
Ngày đăng: 05:36 19/04/20
Ngày mùng 8 chính thức nhập học, buổi sáng ngày đầu tiên có bốn tiết, Yến Phi đánh ngáp một cái mang theo đôi mắt mông lung vì buồn ngủ, cùng Tiêu Bách Chu và Tiêu Dương đi tới phòng học. Trừ bỏ Tiêu Bách Chu tinh thần coi như tốt ra, Tiêu Dương cũng một bộ dáng chưa tỉnh ngủ. Buổi tối hôm trước cậu cùng Hứa Cốc Xuyên nấu cháo điện thoại hơn ba tiếng đồng hồ. Lời tâm tình rả rích khiến cho Yến Phi cùng Tiêu Bách Chu không cẩn thận nghe thấy được nổi lên một tầng lại một tầng da gà, thiếu chút nữa bị buồn nôn tới chết. Hai người thề son sắt, đánh chết cũng không bao giờ nói ra những lời buồn nôn như vậy.
Bốn tiết buổi sáng, Yến Phi vô cùng cố gắng nghe giảng, khổ nỗi cơn buồn ngủ vẫn không chịu buông tha cho hắn. Hắn nghe một hồi liền ngủ thiếp đi, ngủ thẳng đến hết bốn tiết. Rốt cuộc tan học, bảo Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu gọi cơm hộ mình, hắn muốn quay trở về ký túc xá để ngủ. Vừa ra khỏi lớp học, di động liền vang lên. So với bình thường trì độn hơn rất nhiều, Yến Phi nhất thời không nhận ra đây là tiếng chuông di động của mình. Phải đến khi Tiêu Bách Chu từ trong túi áo của hắn lấy ra di động đưa cho hắn, hắn mới ý thức được di động của mình đang kêu.
Người gọi tới là Tư Quang Nam, Yến Phi chớp chớp đôi mắt sắp díp lại vì buồn ngủ, tiếp nhận.
“Alo? Tư Quang Nam?”
“Là tôi. Không quấy rầy cậu chứ?”
“Không, tan học rồi, đang chuẩn bị đi ăn cơm.”
“Tối nay có rảnh không? Tôi muốn mời cậu đi ăn cơm.”
Nghe thấy trong lời nói của đối phương mang ý tứ khác, Yến Phi nghĩ nghĩ, đáp: “Tối mai đi. Buổi tối hôm nay tôi còn có một tiết học tự chọn.”
“Được. Vậy chiều mai 5 giờ, tôi đến ký túc xá tìm cậu.”
“5 giờ anh tới trước cổng ký túc xá chờ tôi là được rồi.”
“Được. Vậy mai gặp.”
“Mai gặp.”
Yến Phi cúp điện thoại, Tiêu Dương cảnh giác hỏi: “Tư Quang Nam tìm anh làm gì?”
Yến Phi nói: “Cậu ta không nói, chỉ bảo muốn mời anh đi ăn cơm, hẳn là có chuyện. Hiện tại còn chưa đến thời hạn giao tranh dự thi.”
Xung quanh đều là sinh viên, lại đang ở bên ngoài, có chút khó nói chuyện. Tiêu Dương biết được một chuyện, nói: “Khẳng định tìm anh có việc, lát quá gọi cơm xong quay về ký túc xá, có chuyện muốn nói cho anh biết.”
Yến Phi không khỏi giật mình, có chuyện gì hắn không biết? Bất quá hắn không hỏi nhiều, gật gật đầu.
Về đến ký túc xá, Yến Phi thừa dịp hai người khác đi gọi cơm, hắn đem sàn nhà quét qua một lần. Ngáp liên tục, ngồi xuống trên ghế, Yến Phi chờ hai người Tiêu Dương trở về da mắt lại trùng xuống. Hắn không khỏi nghĩ thầm trong bụng, chẳng lẽ thật sự hư thận? Thời điểm hắn sắp thiếp đi, cửa ký túc xá mở ra, Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương đã trở lại. Yến Phi lau lau khoé miệng thiếu chút nữa chảy ra nước miếng, làm tỉnh táo lại tinh thần, ăn cơm.
Nhìn thấy Yến Phi như vậy, Tiêu Bách Chu quan tâm nói: “Yến Phi, nếu không cậu tới bệnh viện kiểm tra xem, gần nhất cậu vẫn luôn lộ ra bộ dạng mệt mỏi, sẽ không phải thật sự bị hư thận đi.”
Yến Phi vô cùng 囧 nói: “Tôi trẻ tuổi như vậy, sao có thể dễ dàng hư thận. Tôi như vậy gọi là xuân khốn!”
* xuân khốn: một loại bệnh trạng, ám chỉ thời tiết mùa xuân dễ khiến cho người ta cảm thấy chóng mặt, mệt mỏi và buồn ngủ
Tiêu Dương phì cười: “Đã qua lập hạ rồi, anh còn ‘xuân’ khốn!”
“Không có, chỉ mệt mỏi mà thôi. Khẩu vị không tệ lắm, dù sao so với em còn ăn nhiều hơn. Em cảm thấy anh ấy có thể bị hư thận, nếu không các anh dẫn anh ấy đi tìm Trọng Bình ca kiểm tra xem sao.”
“Ừ, bọn anh sẽ chú ý. Em cố gắng chiếu cố anh ấy.”
“Được. Anh trai, anh đừng để Yến ca biết được chuyện này là do em nói với các anh, bằng không anh ấy sẽ làm thịt em.”
“Ừ.”
Tiêu Tiếu cúp điện thoại, gọi cho Giản Trọng Bình. Giản Trọng Bình đang ngồi ngay ngắn trong văn phòng viện trưởng để xem bệnh án, vừa thấy người gọi tới là Tiêu Tiếu, cậu ta lập tức bắt máy.
“Alo, Tiêu ca.”
“Trọng Bình, anh hỏi em một chuyện.”
“Anh nói đi.”
“Phi trong khoảng thời gian này rất dễ mệt mỏi, có phải hay không bị hư thận?”
Giản Trọng Bình thiếu chút nữa bị sặc nước bọt, ho khan vài tiếng, cậu nói: “Nếu chỉ đơn thuần là dễ mệt mỏi, cũng không chứng minh được chị dâu bị hư thận. Có bệnh trạng nào khác hay không? Ví dụ như chân nhuyễn, xương sống thắt lưng đau nhức, toàn bộ thân thể mệt mỏi, mất ngủ…”
“Hình như không có, chờ anh hỏi lại đã.”
“Được.”
Tiêu Tiếu cúp điện thoại của Giản Trọng Bình, lại gọi cho Tiêu Dương. Tiêu Dương đã tới phòng học, vừa thấy là anh trai gọi đến, cậu bộ dáng như kẻ trộm đi ra ngoài nghe máy. Yến Phi cùng Tiêu Bách Chu đều tưởng rằng là Hứa Cốc Xuyên gọi đến, cũng không nghĩ nhiều.
“Alo, anh trai.”
“Tiểu Dương, Phi ngoại trừ dễ mệt mỏi ra, có bị chân nhuyễn, xương sống thắt lưng đau nhức, toàn bộ thân thể mệt mỏi, mất ngủ… hay không?”
Tiêu Dương cố gắng hồi tưởng lại, trả lời: “Hình như không có. Chính là thường xuyên buồn ngủ, rất dễ ngủ thiếp đi. Anh ấy chỉ cần nằm xuống giường là lập tức chìm vào giấc ngủ, hơn nữa ngủ rất trầm. Về phần xương sống thắt lưng bị đau, chân nhuyễn,… À, đúng rồi, ngày hôm đó bọn em quay trở lại trường học, Yến ca sau khi thu dọn ký túc xá xong liền đặc biệt mệt mỏi, thở gấp dồn dập, sắc mặt có chút trắng. Nghỉ ngơi vài ngày mới có thể ổn định lại.”
Tiêu Tiếu da mặt không thể cử động sắp có xu hướng co giật. Nói một câu: “Anh biết rồi’, Tiêu Tiếu cúp điện thoại của Tiêu Dương, gấp gáp gọi lại cho Giản Trọng Bình. Nghe xong trần thuật của Tiêu Tiếu, Giản Trọng Bình nói: “Anh vẫn nên mang chị dâu tới bệnh viện một chuyến kiểm tra đi. Chỉ dựa vào những bệnh trạng như vậy, không thể khẳng định được chị dâu có phải hay không bị hư thận. Bất quá có một điều chắc chắn, đó là số lần tình ái phải giảm bớt xuống, các anh dù thế nào cũng là ba người. Còn có một phương pháp nữa để kiểm tra, các anh đổ nửa bát nước, sau đó cho vào một ít dịch nước tiểu của chị dâu, nếu nước vẫn trong suốt, liền không phải vấn đề lớn; nếu nước đục, vậy nhất định phải tới bệnh viện điều trị.”
“Được, ngày mai anh dẫn anh ấy tới bệnh viện kiểm tra.”
“Được.”
Buông điện thoại xuống, Tiêu Tiêu đứng dậy rời khỏi văn phòng, đi tìm Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì.