Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 15 :
Ngày đăng: 05:34 19/04/20
Chín giờ rưỡi, Yến Phi rời khỏi thư viện đi tới sân thể dục. Vận động một tiếng đồng hồ, hắn mang theo toàn thân đầy mùi mồ hôi trở về ký túc xá. Đi vào trong ký túc xá, nghênh đón hắn chính là Vệ Văn Bân đang khoa trương bày ra động tác bịt mũi.
“Mùi gì vậy, hôi muốn chết.” Vệ Văn Bân nhìn Yến Phi bởi vì vận động mà hai gò má ửng hồng cả lên.
Yến Phi đổi giày, uống vài ngụm nước, thở hổn hển đáp: “Tới sân thể dục chạy hai vòng. Các cậu đều đã tắm xong đi, vậy tôi đi tắm đây.”
“Tôi muốn đi vệ sinh.” Tiêu Bách Chu đang chơi trò chơi đứng lên.
Yến Phi gật gật đầu, vào trong phòng tắm xoa xoa mồ hôi trên mặt, rửa tay thật sạch. Quần áo đã khô, Yến Phi đem quần áo rút xuống ném tới trên giường, gấp gọn từng chiếc một, sau đó mới bỏ vào trong tủ quần áo. Tiêu Dương nửa nằm trên giường đang đọc sách liếc mắt về phía Yến Phi, rồi mới nhìn tới bốn chữ viết được dán trên tường kia của hắn, cuối cùng ánh mắt lại dừng ở trên động tác đang gấp quần áo của Yến Phi.
Tiêu Bách Chu đi ra, Yến Phi đã đem quần áo gập gọn gàng để vào trong tủ quần áo. Đóng tủ lại, cầm theo chậu rửa mặt cùng với phích nước nóng và quần áo, đi vào trong phòng tắm để tắm rửa. Ở thời điểm hắn đi tắm, Tiêu Dương đột nhiên hỏi một câu: “Phó tự ở trên tường của Yến Phi kia là do cậu ta tự viết à?”
Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu đều kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Dương. Tiêu Dương nhìn Tiêu Bách Chu, chờ y trả lời. Tiêu Bách Chu nói: “Cậu ta nói là có người tặng cho cậu ta.”
Tiếp theo có người châm chọc nói: “Cậu ta là người như thế nào, sao có thể biết viết bút lông, nói đùa. Tôi thấy tám phần là cậu ta lấy ở đâu về, ai sẽ tốt bụng mà cho cậu ta phó tự chứ.”
Tiêu Dương không có lên tiếng, chăm chú nhìn phó tự kia. Vệ Văn Bân thấy thế liền hỏi: “Cậu sao tự nhiên lại quan tâm tới cậu ta vậy?”
Tiêu Dương hạ tầm mắt đọc sách, thản nhiên nói: “Cùng chung một ký túc xá, tôi cũng không tất yếu phải làm lơ cậu ta.”
Vệ Văn Bân trên mặt nhất thời không nén được giận, ý tứ này chẳng lẽ là đang muốn nói tới bản thân đối xử không tốt với Yến Phi sao? Cắn cắn môi dưới, Vệ Văn Bân tức giận ồn ào đi lên giường.
Yến Phi ở trong phòng tắm tắm rửa, tiếng nước che đi tiếng nói chuyện ở bên ngoài. Một chậu nước từ trên đầu đổi xuống, hắn thoải mái mà thở hắt ra một hơi. Một ngày mệt mỏi tựa hồ cũng bị dòng nước cuốn trôi. Tắm rửa xong, Yến Phi đem quần áo bẩn để vào trong bồn rửa, mặc vào trên người áo ngủ đã được giặt tới mềm mại bởi bột giặt quần áo, tâm tình của hắn vô cùng tốt. Thu dọn sàn nhà phòng tắm, đem tất bẩn giặt sạch sẽ, Yến Phi khuôn mặt thoải mái, tay cầm MP3 đi lên giường.
Tóc còn chưa có khô, Yến Phi nhắm mắt ngồi dựa ở trên giường, một bên cầm khăn lau tóc, một bên chăm chú nghe nhạc, phá lệ thích ý. Tiêu Dương dùng đuôi mắt chú ý Yến Phi, cậu lần đầu tiên phát hiện ra Yến Phi người kia tựa hồ hoàn toàn không giống với trong ấn tượng của mình. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt kia, thân thể kia, thế nhưng lại không giống. Ánh mắt lần nữa nhìn về phía phó tự ở trên tường của Yến Phi, Tiêu Dương trong lòng âm thầm nhíu mày. Phó tự kia khiến cho cậu có một loại cảm giác mãnh liệt quen thuộc, quen thuộc tới mức khiến cho cậu ngày hôm nay chỉ nhìn lướt qua một cái cũng bị hù dọa.
Trong phòng đột nhiên lâm vào hắc ám, mười một giờ, ký túc xá tắt đèn. Tiêu Bách Chu mở đèn pin, bò ở trên giường, Vệ Văn Bân cũng mở đèn khẩn cấp ở đầu giường. Yến Phi vẫn ngồi ở chỗ kia, nhắm mắt lau tóc. Tóc trên đầu của hắn rất dài, cơ hồ che khuất ánh mắt. Ngọn đèn từ phía sau hắt tới, khiến cho tóc của yến Phi có chút mông lung.
Tiêu Dương kéo gối đầu mặt hướng về phía Yến Phi nằm xuống, chú ý tới Tiêu Bách Chu đang nhìn mình, cậu quay người, mặt hướng vách tường. Cậu vừa rồi lại phát hiện ra một điểm khác thường của Yến Phi. Bàn học của Yến Phi, sạch sẽ tới mức lạ thường. Hơn nữa sữa mà hắn mua đều được lôi ra khỏi hộp, đặt chỉnh tề ở trên mặt bàn, không giống bọn họ qua loa đem sữa quăng xuống dưới mặt đất. Ở trong trí nhớ của cậu, có một người cũng có thói quen như vậy. Trái tim của Tiêu Dương một trận co rút.
Yến Phi không biết bản thân ở lúc nào thì chìm vào trong giấc ngủ. Khi tỉnh lại, trong ký túc xá một mảnh hắc ám, hắn vẫn còn đang giữ nguyên tư thế nửa nằm của mình. Xoa xoa cái cổ cứng ngắc, Yến Phi nhớ tới tại sao mình lại ngủ trong tư thế này. Tóc vẫn còn có chút ẩm ướt, Yến Phi cũng không quản. Cầm lấy khăn ở trên cổ, vắt qua vòng bảo hộ trên giường, hắn nằm xuống. Âm nhạc trong MP3 vẫn đang vang, hắn tắt đi MP3, lập tức tiến vào trong mộng đẹp.
Buổi sáng thứ ba có hai tiết, buổi chiều có hai tiết, Yến Phi lập tức được thoải mái không ít. Mặc lên một thân quần áo mới cùng đôi giày thể thao mới, đi tới phòng học, khiến cho tất cả các sinh viên khác đều kinh hô, đó là Yến Phi sao?! Đừng nói tới sinh viên trong lớp phải kinh hô, buổi sáng sau khi Yến Phi thay xong quần áo, mồm của Vệ Văn Bân cũng đã mở to tới mức đủ để nuốt nguyên một quả trứng chim xuống họng rồi. Yến Phi đối với phản ứng của bọn họ biểu hiện ra rất lạnh nhạt. Khi hắn tỉnh lại một khắc kia, Yến Phi đã không còn là Yến Phi nữa, chẳng qua không ai biết chuyện này mà thôi.
Học năm thứ hai đại học, Yến Phi lần đầu tiên cùng bạn trong ký túc xá đi tới căn tin ăn cơm, vậy mà lại chính là Tiêu Dương không có khả năng nhất.
Tới căn tin, khó tránh khỏi lại một trận kinh hô, Yến Phi không giải thích nhiều. Để cho Tiêu Dương đi gọi cơm trước, hắn trước tiên đem 680 đồng tiền nợ cộng với 30 đồng mà Tương Điền cho hắn vay thêm, tổng cộng 710 đồng giao cho Tương Điền, phiền y giúp hắn đem trả cho các vị chủ nợ. Tương Điền tự nhiên tò mò tại sao hắn lại có nhiều tiền tới như vậy, Yến Phi vẫn đem lời giải thích kia nói ra, cũng nói cho Tương Điền biết sau này hắn sẽ không làm thêm ở trong trường nữa.
Có công việc phải làm, Tương Điền không hỏi thêm nhiều nữa, thế nhưng y đối với lời giải thích của Yến Phi vẫn có chút không an tâm. Nếu như có cơ hội làm việc tốt như vậy, tại sao trước kia Yến Phi lại không làm? Nhưng mà căn tin không phải chỗ tốt để hỏi thăm, vừa lúc Yến Phi cũng có việc muốn tìm Tương Điền, Tương Điền liền cùng đối phương hẹn buổi chiều đi tới ký túc xá để tìm hắn.
Tiêu Dương đã gọi xong cơm, Yến Phi gọi một phần cơm cùng một món mặn và một món nhạt. Mặt đối mặt cùng Tiêu Dương ăn cơm, Yến Phi cảm thấy bản thân tựa như lại trở thành Chung Phong, đang cùng Tiểu Dương đệ đệ ăn cơm với nhau.
“Cậu tìm được công việc gì vậy?” Ăn cơm được một nửa, Tiêu Dương hỏi.
Yến Phi nửa giấu diếm đáp: “Làm công trong một tiệm cơm. Buổi tối từ thứ năm tới chủ nhật. Cụ thể thì cậu đừng hỏi, tóm lại là một công việc đứng đắn. Không nói cho cậu là bởi vì không muốn một ngày nào đó cậu trở thành khách hàng của tôi, tôi còn phải bưng trà rót nước cho cậu.”
Tiêu Dương nhìn động tác ăn cơm của Yến Phi, lại nhìn đôi tay sạch sẽ của Yến Phi, có thể bởi vì rửa nước nhiều quá mà móng tay lộ ra vẻ trong suốt sáng bóng, trong đầu lại hiện ra một bàn tay có bộ móng sáng sáng bóng tương tự.
“Tiêu Dương?” Yến Phi giương mắt thấy đối phương đang nhìn chằm chằm vào móng tay của hắn rồi ngẩn người.
Tiêu Dương rất nhanh liền hoàn hồn, tiếng nói cao lên: “Vậy thì bắt đầu từ tuần này đi, tôi giúp cậu học bù. Thành tích của cậu quả thực cũng chẳng ra sao.”
Yến Phi nhớ tới Tiêu Dương nói cuối tuần sẽ giúp hắn học bù, đáp: “Tôi không thể chiếm dụng thời gian cuối tuần của cậu, bình thường thời điểm chương trình học không quá nhanh, cậu giúp tôi bổ trợ là được rồi.”
Nghĩ tới đối phương cuối tuần cũng có kế hoạch riêng của mình, Tiêu Dương gật gật đầu: “Được.”
Thời gian hai người ăn cơm có chút sớm, cho tới khi ăn xong thì hai người Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân mới vào căn tin. Tiêu Bách Chu là người thứ nhất nhìn thấy Yến Phi cùng Tiêu Dương, y kinh ngạc vô cùng.
“Hai người kia tại sao lại ở chung một chỗ?”
Vệ Văn Bân nhìn qua, sắc mặt nhất thời âm trầm: “Xem ra Yến Phi đã nịnh hót được Tiêu Dương rồi.” Tiêu Bách Chu thấy hai người kia nói chuyện vui vẻ với nhau, lại nhìn Vệ Văn Bân sắc mặt âm trầm, nói: “Quên đi, kia cũng không phải chuyện của chúng ta. Văn Bân, Yến Phi không trêu chọc tới chúng ta, cậu cũng đừng có nhìn cậu ta không vừa mắt nữa.”
“Cậu cần gì phải nói chuyện thay cho cậu ta? Tôi nhìn thấy cậu ta chính là liền không vừa mắt!”
Tiêu Bách Chu thấy nói nữa cũng chẳng có ích gì, cùng Vệ Văn Bân đi gọi cơm. Kỳ thực cẩn thận suy ngẫm lại, Yến Phi quả thực cũng chẳng có làm gì cả. Bọn họ hình như có chút hơi quá phận.