Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 162 :

Ngày đăng: 05:36 19/04/20


Ba người, hai đứa nhỏ, mặc kệ thế nào tổ hợp này đều có một hoặc hai người cùng hai đứa nhỏ vô duyên. Bởi vì sinh lý của Yến Phi cấu tạo rất đặc thù, Giản Trọng Bình không dám kiểm tra đo lường DNA cho đứa nhỏ, điều này có nghĩa phải chờ đến khi đứa nhỏ sinh ra mới có thể biết được đứa nhỏ là con của ai. Tôn gia, Tiêu gia cùng Nhạc gia ba nhà đã bắt đầu hăng hái tranh giành ‘cháu trai’ hoặc ‘cháu gái’ là của nhà mình. Đứa nhỏ bây giờ còn nhỏ, không tra ra giới tính.



Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vô cùng buồn bực. Đứa nhỏ là của ai đâu phải chuyện bọn họ có thể quyết định được? Mặc kệ là của ai, đều là đứa nhỏ của bọn họ nha. Sớm biết cha mẹ trên phương diện này sẽ không có lý trí đến như vậy, bọn họ mới không nói cho cha mẹ biết. Hiện tại bọn họ biến thành đâm lao phải theo lao. Nghe ý tứ của cha mẹ, nếu đứa nhỏ không thuộc về người nào, nói lên (hai) người đó tinh tử không đủ sức sống, đây là một chuyện không có bất cứ nam nhân nào chấp nhận nổi.



* tinh tử:  t*ng trùng



Buồn bực, kích động, hưng phấn, lo lắng, khẩn trương… đủ loại cảm xúc tràn ngập trong lòng của Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu. Ba người nằm trên giường chợp mắt trong chốc lát, buổi sáng chưa tới 8 giờ đã tỉnh dậy. Trong phòng bếp tràn ngập mùi hương thơm nồng của canh gà. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì ở phòng bếp bận rộn, Tiêu Tiếu nhận nhiệm vụ gọi điện thoại cho nhóm bằng hữu, bảo bọn họ chiều nay qua Đông Hồ tụ tập, không được không đến, không được xin vắng mặt. Ba người ký túc xá 3414 ngày hôm nay có cuộc thi, vốn Tiêu Bách Chu dự định thi xong sẽ cùng Nhạc Lăng đi hẹn hò, hiện tại chỉ có thể huỷ bỏ. Liền ngay cả Hứa Cốc Xuyên ở Trường Phản xa xôi cũng bị Tiêu Tiếu yêu cầu trong ngày hôm nay phải quay về đế đô, bất quá không thể nói cho Yến Phi biết anh là bị ba người bọn họ gọi trở về. Một đám bị cuộc điện thoại của Tiêu Tiếu làm cho một đầu mờ mịt. Nhất là Tần Trữ cùng Hà Khai Phục, hai con cú đêm này còn đang trong mộng đẹp, lại bị điện thoại đòi mạng đánh thức.



Yến Phi vẫn như thường ngày ngủ thẳng tới hơn 10 giờ sáng mới tỉnh dậy. Vừa đánh răng xong, Tôn Kính Trì liền bưng lên một bát canh gà thơm nồng, đặt trước mặt hắn. Yến Phi ôm dạ dày có chút khó chịu, hỏi: “Uống xong bát canh này, dạ dày của anh có thể hay không lại bị dịch thêm xuống dưới?” Hắn thậm chí đi đường còn không dám đứng thẳng.



Tôn Kính Trì khẽ xoa xoa dạ dày của hắn, cười ngọt ngào trấn an: “Sẽ không. Trọng Bình nói anh chỉ cần gia tăng thời gian nghỉ ngơi, chờ đến khi độ co giãn của dạ dày được phục hồi, có thể trở lại bình thường.”



“Chỉ đơn giản như vậy?” Yến Phi buồn bực nói: “Anh ngày hôm qua ở trên mạng tra xét, thấy người ta nói rằng những người dạ dày bị lệch xuống vị trí ruột non giống như anh, bệnh tình đã rất nghiêm trọng. Cần phải làm phẫu thuật.”



Tôn Kính Trì thầm nghĩ phải đem điện thoại của Yến Phi tịch thu, ngoài miệng nói: “Trọng Bình nói không cần, anh còn không yên tâm sao? Anh hiện tại phải ăn nhiều một chút, để cho dạ dày hoạt động co bóp ở tần suất lớn nhất, tăng mạnh vận động của dạ dày. Trọng Bình cũng gửi qua một ít thuốc bổ có khả năng tăng cường thể chất, ăn xong bữa sáng, em liền đi lấy cho anh.”



“Sao có thể lệch xuống tận vị trí ruột non chứ.” Yến Phi hiển nhiên vẫn bị ảnh hưởng bởi kết quả kiểm tra ngày hôm qua, cảm xúc không quá tốt.



Nhạc Thiệu từ trong bếp đi ra, trên tay cầm một cốc sữa ấm; Tiêu Tiếu bưng một khay lớn, bên trên đặt bữa sáng của Yến Phi. Vừa thấy một bàn bữa sáng tràn ngập đồ ăn bổ dưỡng, Yến Phi nhíu mày: “Nhiều như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến dạ dày đi.”



“Khụ khụ…” Ba người một đầu hắc tuyến, sớm biết vậy không nói bị bệnh sa dạ dày, xem chừng đã doạ đến người này.



Vẫn là Tôn Kính Trì phản ứng mau lẹ, y chỉ sợ Yến Phi hỏi đông hỏi tây, còn đặc biệt tra xét một ít tư liệu liên quan đến sa dạ dày. Y ngay lập tức trấn an nói: “Ăn nhiều hay ít cùng sa dạ dày không liên quan. Bệnh sa dạ dày của anh là do Yến Phi trước kia không ăn cơm điều độ tạo thành. Anh hiện tại càng phải gia tăng các loại dinh dưỡng. Chỉ cần nhai chậm nuốt kĩ, không có việc gì. Đây đều là những món trong thực đơn bổ dưỡng do Trọng Bình viết cho chúng ta.”



“Vì sao anh cứ cảm thấy lời của Trọng Bình không đáng tin.” Yến Phu múc một thìa canh gà, ngửi ngửi. Tuy rằng vô cùng lo lắng cho dạ dày của chính mình, hắn vẫn đem trọng tâm đặt đúng chỗ, nói: “Hương vị không tồi a, các em ai nấu canh này vậy?”



“Em.” Nhạc Thiệu lập tức khoe thành tích, “Từ sáng sớm em đã tỉnh dậy để nấu canh cho anh.” Kỳ thực là nấu vào rạng sáng.



Yến Phi cười tươi, lại uống một ngụm: “Ngon lắm. Tay nghề của em càng ngày càng tốt, sắp vượt qua cả anh rồi.”



“Sau này em sẽ nấu cơm cho anh.” Nhạc Thiệu vươn tay sờ sờ bụng của Yến Phi.



Yến Phi vội vàng đẩy tay của anh ra: “Đừng sờ, cẩn thận dạ dày lại lệch thêm xuống dưới.”



“…” Vì cái gì lại dùng lý do ngu ngốc như sa dạ dày! Ba người vô cùng buồn bực.



Ở dưới sự trấn an của ba người, Yến Phi ăn hết hai bát canh gà, không quá tình nguyện uống xuống một cốc sữa, ăn sạch bữa sáng dinh dưỡng của bản thân. Sữa là loại sữa đặc biệt dành cho những người đang mang thai, hương vị có chút kỳ quái, Yến Phi không thích. Nhưng Tôn Kính Trì lại lừa hắn rằng loại sữa này là do Giản Trọng Bình tiến cử, hắn cũng chỉ có thể uống hết. Ăn xong, Yến Phi lười biếng vùi người trên sopha.



Để cho Yến Phi nằm trên đùi của mình, Tiêu Tiếu nói: “Anh trai, Hứa Cốc Xuyên hôm nay quay về đế đô báo cáo công tác, tối nay mọi người sẽ tới nhà chúng ta ăn cơm.”



“Cốc Xuyên hôm nay quay về đế đô?” Yến Phi vừa nghe liền có chút tinh thần, “Thời điểm nào thì cậu ấy về?”



“Chắc là buổi chiều.” Tiêu Tiếu không chút trách nhiệm đáp. Hứa Cốc Xuyên đột xuất bị cậu ‘triệu hồi’ quay trở về đế đô, hiện tại chắc hẳn đang bận rộn xử lý nốt công việc trên tay.



Nhạc Thiệu nói: “Dạ dày của anh không thoải mái, chúng ta không ra ngoài ăn, ăn ở nhà. Hắc ca phụ trách đồ ăn buổi tối.” Hà Khai Phục vẫn còn ở Tây Hàng bên kia đang mắng to. Mời gã đến nhà ăn cơm, vì cái gì còn bắt gã chuẩn bị đồ ăn! Cũng quá hãm hại đi! Hà Khai Phục một bên mắng chửi người, một bên gọi điện thoại trở về đế đô để đặt cơm, tức giận a.



Yến Phi hoàn toàn không hay biết gì chỉ cho rằng Hứa Cốc Xuyên thật sự quay trở lại đế đô để báo cáo công tác, vô cùng cao hứng nói: “Tốt. Tiểu Dương bọn họ gần nhất vẫn luôn bận rộn thi cử, tất cả mọi người không có thời gian rảnh rỗi để tụ tập. Cũng đừng để cho khách nhân ăn cơm đặt bên ngoài, buổi tối anh vào bếp làm vài món, bồi bổ cho bọn họ.”
Tần Trữ không khỏi nghi vấn: “Ăn nhiều như vậy, dạ dày sẽ không lệch thêm xuống dưới đi?”



“Sẽ không!” Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu rất muốn đem Tần Trữ ném ra bên ngoài.



Hà Khai Phục nhìn ra ba người mất hứng, hoà giải: “Mặc kệ thế nào, nghe lời Trọng Bình là tốt nhất, em ấy là bác sĩ, sẽ không nói sai. Đại Phi, cậu không phải xin hoãn thi hay sao? Vậy ở nhà cố gắng nghỉ ngơi đi. Chuyện Tây Hàng bên kia đã không sai biệt lắm, vốn tôi cũng định vài ngày nữa sẽ trở lại. Tôi nghe Nhạc Thiệu bọn họ nói cậu muốn đón cha mẹ cậu tới đế đô? Cậu tính để cho bọn họ ở trong căn nhà như thế nào? Để tôi đi an bài.”



Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu còn ước gì có người đem chuyện này tiếp nhận, Nhạc Thiệu lập tức nói: “Vậy giao cho anh.”



Đối với Hà Khai Phục, Yến Phi cũng không khách khí, nói: “Bọn họ khá nhút nhát, cứ tìm cho bọn họ một ngôi nhà có sân, có thể nuôi gà trồng rau gì đó, xung quanh hoàn cảnh yên tĩnh không dễ bị người ta quấy rầy là được. Còn phải suy tính đến phương diện trường học của Tường tử nữa.”



Hà Khai Phục trầm ngâm, qua một hồi, gã nói: “Nếu không cứ an bài cho bọn họ sống trong căn cứ huấn luyện của chúng ta ở đế đô đi.” Gã hỏi Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu: “Các cậu cảm thấy thế nào? Trong căn cứ của chúng ta có phòng ở, có sân rộng để nuôi gà trồng rau gì đó, cũng yên tĩnh an toàn. Về phần trường học của Tường tử, đơn giản, an bài người mỗi ngày đưa cậu nhóc đi học là được rồi.”



Hà Khai Phục vừa nói như vậy, ba người đều cảm thấy không tệ. Yến Phi còn chưa tới căn cứ huấn luyện gì đó, Tiêu Tiếu nói: “Ngày mai đưa anh qua đó nhìn xem, nếu anh cảm thấy OK, liền an bài ở bên đó.”



“Được.”



Tuy rằng chưa đi qua, bất quá Yến Phi tin tưởng địa phương mà Hà Khai Phục chọn lựa sẽ là một nơi rất tốt. Địa bàn của chính mình, an toàn khẳng định không nói chơi, cũng không có ai dám bắt nạt bọn họ.



Bên này mấy người dứt chuyện, bên kia Vệ Văn Bân tò mò hỏi: “Yến Phi, cha mẹ cậu muốn tới đế đô để định cư sao?”



Yến Phi cười nói: “Đúng vậy, tôi tính toán đem bọn họ đón lên đây. Ở dưới quê tôi không thể nắm bắt được tình hình, có chút phiền toái.”



Rồi Vệ Văn Bân nói một câu khiến cho Yến Phi vô cùng 囧, “Dê cha cậu nuôi ăn rất ngon, so với thịt đông lạnh quảng cáo bán trong siêu thị còn ngon hơn.”



“Cậu chỉ biết ăn thôi! Ăn chết đi!” Yến Phi cảm thấy bản thân không nên đối với Vệ Văn Bân ôm bất kỳ hy vọng gì. Sau đó, hắn cùng những người khác ánh mắt nhìn về phía Park Tae Seok nhiều hơn vài phần đồng tình cùng bội phục, người này thế nhưng không bị tên nhị hoá kia doạ chạy, quả thực dũng khí đầy mình.



* nhị hoá:  tên ngu ngốc



Park Tae Seok cũng thập phần yêu say đắm ôm lấy Vệ Văn Bân, ngay ở trước mặt mọi người, hôn một ngụm lên môi cậu. Vệ Văn Bân lúc này mặt đỏ bừng hô lên: “Anh lại ôm tôi, tôi đã nói tôi là công.”



Park Tae Seok lập tức thu tay lại, tính tình tốt nói: “Được, em là công.”



Vì để biểu hiện ra địa vị công của bản thân, Vệ Văn Bân ôm lấy Park Tae Seok. Bất quá cậu không thể không biết xấu hổ ở trước mặt quần chúng cúi đầu hôn môi đối phương, chỉ làm dáng làm dáng mà thôi!



“Phốc!” Tiêu Bách Chu nhịn không nổi.



“Phốc khụ khụ…” Yến Phi cũng nhịn không nổi.



Vệ Văn Bân khuôn mặt trực tiếp biến thành màu gan heo: “Tôi chính là công!”



“Phải phải phải.” Tiêu Bách Chu cùng Yến Phi nhấc tay đầu hàng, cùng tiểu bạch sĩ diện muốn chết đối chọi, bạn liền thua.



Người nên tới đều đã tới đông đủ, đợi đến 5 giờ rưỡi, Hà Khai Phục ứng theo yêu cầu của Nhạc Thiệu, bảo khách sạn mang đồ ăn tới. Khiến cho những người khác khó hiểu chính là, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu thế nhưng vẫn đi vào phòng bếp làm đồ ăn bổ dưỡng cho Yến Phi. Nhìn thực đơn dành riêng cho Yến Phi, nào là canh gà, nào là nước trái cây, nào là thịt bò, nào là thịt heo, còn có trứng chim cút, sủi cảo hấp… một đống lớn, mọi người đều cảm thấy chỗ đồ ăn này đủ cho tất cả bọn họ cùng ăn.



“Ách, ăn nhiều thế này thực sự không khiến cho dạ dày bị lệch thêm xuống dưới đi?” Tần Trữ lại nói ra lời nghi ngờ, bị Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu quăng cho một ánh mắt sắc như dao. Không nói thì chết à!