Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 17 :

Ngày đăng: 05:34 19/04/20


Tiêu Bách Chu mở to hai mắt nhìn, không thể tin được những gì mà mình vừa thấy. Vệ Văn Bân vừa bị quăng dập mông tựa như người trong mộng, mãi một lúc lâu sau đó mới phản ứng lại được chuyện bản thân bị Yến Phi đánh. Lăn lông lốc ở trên mặt đất đứng lên, gào một tiếng liền hướng Yến Phi nhào qua. Không phải Yến Phi xem thường Vệ Văn Bân. Ba tiểu tử ở trong đại viện kia đều học đánh nhau từ hắn. Một tiểu tử chưa đủ lông cũng không đủ cánh như Vệ Văn Bân, hắn quả thực không để vào trong mắt. Mới trước đây, Chung phụ bởi vì muốn tăng cường thể chất cho Chung Phong, thủ đoạn duy nhất chính là đem hắn ném vào trong quân đội để rèn luyện.



Chỉ thấy thân thủ của Yến Phi cực kỳ linh hoạt, vừa đấm vừa lên gối đánh tới trên người Vệ Văn Bân. Vệ Văn Bân hoàn toàn là đơn phương bị đánh. Rất nhanh, lại một tiếng rầm nặng nề vang lên, Vệ Văn Bân lại bị đá cho té rạp trên mặt đất.



“Lão tử không cùng cậu so đo, cậu còn thật sự hếch mũi lên trời. Cậu không lau? Được, lão tử ngày hôm nay sẽ cho cậu biết không lau thì sẽ có hậu quả gì!”



Ở trên mặt của Vệ Văn Bân đấm một quyền, Yến Phi cầm lấy áo khoác của Vệ Văn Bân, ném xuống mặt đất, dùng áo khoác kia lau sạch sẽ mấy vết chân bẩn do Vệ Văn Bân để lại. Vệ Văn Bân đau đớn ôm bụng nằm trên sàn nhà, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều quặn lại vì đau. Yến Phi mỗi lần đánh ở trên người cậu ta, một chút cũng không lưu tình.



Dùng áo khoác của Vệ Văn Bân lau sạch sẽ sàn nhà xong, Yến Phi mở cửa ra, một cước đem áo khoác đá đi. Đi tới trước mặt của Vệ Văn Bân, túm lấy hai cái đùi của cậu ta, trong ánh mắt hoảng sợ của Vệ Vă Bân, đem cậu ta kéo ra bên ngoài cửa.



“Sau này còn dám làm bẩn chỗ ở của lão tử, cậu liền cút ra ngoài mà ở! Đệch! Thiếu đánh!”



“Rầm!”



Thanh âm đóng cửa lớn tới mức toàn bộ những phòng khác cùng tầng đều nghe thấy được.



Đối mặt với người đang trong cơn thịnh nộ, Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu vẻ mặt kinh ngạc giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh. Mà Tiêu Dương lại gắt gao nhìn chằm chằm Yến Phi. Đánh Vệ Văn Bân một chút rồi, Yến Phi cũng không còn tức giận như ban đầu. Hắn nhìn về phía Tiêu Bách Chu, Tiêu Bách Chu giật mình một cái.



“Giao cho cậu. Cậu nói cho cậu ta, nếu nhìn tôi không vừa mắt, vậy cậu ta có bản lĩnh thì đi đổi ký túc xá đi; không có bản lĩnh, thế thì đừng có bày sắc mặt trước mắt tôi. Tôi không giết cha cũng chẳng giết mẹ cậu ta, không nợ cậu ta cái gì hết.”



Nói xong, Yến Phi đi tới gian rửa mặt để lấy chổi.



Tiêu Bách Chu một câu cũng chưa nói, mở cửa đi ra ngoài. Yến Phi đem sàn nhà quét lại một lần, lại lau thêm ba lần nữa, lúc này mới tiếp tục làm công việc đại sự cắt tóc của hắn. Hắn cũng không quản Vệ Văn Bân đang nằm ngoài cửa, trải qua lần này, nếu tên kia còn dám tới tìm hắn gây phiền phức, hắn cũng không ngại để cho tên kia thử nếm mùi nằm viện là như thế nào.



“Tôi đi cắt tóc, sàn nhà vừa lau xong, cậu đừng có di chuyển.”



“Ừ.”



Yến Phi cầm ‘trang bị’ cần dùng đem vào trong phòng tắm, khóa cửa. Tiêu Dương ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, chậm rãi ngồi xuống. Cậu không có nhìn nhầm. Yến Phi đánh Vệ Văn Bân đều là dùng quyền cước công phu được sử dụng trong quân đội! Thế nhưng Yến Phi như thế nào lại biết?!



Hai tay che mặt, trong lòng Tiêu Dương cực kỳ rối loạn. Một người làm sao sau khi chết qua một lần rồi lại có thể có biến hóa lớn tới như vậy?! Tâm can run lên, trong đầu của Tiêu Dương nổ vang một tiếng. Kế tiếp, cậu dùng tay vỗ lên đầu. Không có khả năng, không có khả năng, đã năm năm rồi! Nếu thật sự là thế, tại sao có thể giấu lâu như vậy?! Nếu thật sự là thế, Yến Phi vì cái gì không nói ra?! Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Nhưng, vì cái gì? Vì cái gì, lại cùng với ‘người kia’ giống tới như vậy?!



Ở trong trí nhớ của Yến Phi, lần cắt tóc mới đây nhất kỳ thực cũng không phải quá lâu. Đánh Vệ Văn Bân xong, trong đầu của hắn càng thêm nghĩ tới buổi tối trong câu lạc bộ đêm hỗn loạn ngày hôm ấy, hoặc là nên nói, nghĩ tới ba người tạo nên sự hỗn loạn. Thực nhớ, thật sự rất nhớ. Tình cảm hơn 20 năm, làm sao có thể dễ dàng cắt bỏ, Yến Phi rất khó chịu. Chỉ là gương mặt xa lạ trong gương kia một lần nữa nhắc nhở hắn, đã năm năm trôi qua, trong lòng của hắn lại càng thêm khó chịu muốn chết.


Tương Điền được Yến Phi khích lệ, tràn ngập tin tưởng, quét bỏ do dự ban nãy. Y lúc này mới lấy ví tiền trong túi của mình ra, rút ra 220 đồng, nói: “Đây là tiền làm công của cậu ở căn tin, tôi giúp cậu lĩnh. Cậu gần đây không ở trong ký túc xá, tôi cũng tìm không được cậu.”



“Cảm ơn.” Yến Phi cầm lấy tiền, nói: “Chờ sau khi cậu bắt đầu giảng bài ở lớp bổ túc, căn tin bên kia cậu cũng nên xin ngừng đi.”



“Nếu có thể, tôi cũng không muốn đi.” Do dự một lát, Tương Điền hỏi: “Tôi có thể hay không đem chuyện dạy ở lớp bổ túc nói cho mọi người?” Tương Điền đương nhiên biết những người làm việc tại căn tin có bao nhiêu không thích Yến Phi, y cũng không rõ Yến Phi có hay không nguyện ý nói cho người khác biết, đặc biệt là Vương Hiển Nhạc.



Yến Phi không sao cả nói: “Tùy tiện a. Nếu có cơ hội, tất cả mọi người cùng nhau cố gắng cũng không sao hết. Tôi cũng không keo kiệt như vậy.”



Tương Điền nở nụ cười: “Yến Phi, cậu thực sự thay đổi.”



“Chết qua một lần, chung quy cũng phải thay đổi.”



Tương Điền khó hiểu hỏi: “Cậu đã biết chuyện dạy lớp bổ túc, vì sao trước kia cậu không đi?” Ngụ ý, Yến Phi trước đó nếu đi cũng sẽ không cần phải tự sát.



Yến Phi mặt không thay đổi nói: “Chuyện này là Tiêu Dương trong ký túc xá của chúng tôi nói cho tôi biết. Cậu ấy vốn muốn để tôi đi, nhưng mà tôi đã tìm được công việc mới rất tốt rồi, không muốn thay đổi, liền nói cho cậu biết. Nhà cậu ấy ở đế đô, tin tức tự nhiên linh thông.”



“Là vậy a. Theo tôi biết nhà Tiêu Dương hình như là làm quan.” Tương Điền không hề nghi hoặc.



Hai người đều còn có việc, Tương Điền nói đi trước sau đó liền rời đi. Yến Phi trở về ký túc xá thì phát hiện trong chậu giặt của mình đã nhét thêm ba bộ quần áo bận không phải của hắn, nhất thời nổi giận: “Vệ Văn Bân, tôi chỉ nói giúp cậu giặt một bộ, cậu liền ném vào tới mấy bộ là sao!”



“Tôi chỉ ném vào một bộ mà thôi! Hai bộ khác là của Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu!”



“Cái đệch! Hai người các cậu đừng có mà quá phận!”



“Chỉ là bắt cậu lao động nhiều hơn một chút mà thôi.”



“Trả thù lao! Một bộ quần áo trả 100 đồng!”



“Cậu không thể nào ác độc như vậy a!”



“Tôi nghèo!”



Kỳ túc xá 3413 lần đầu tiên vui vẻ như vậy.