Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 24 :

Ngày đăng: 05:34 19/04/20


Không nghĩ tới mọi chuyện sẽ vượt qua dự đoán của mình trước kia, trở nên phức tạp như vậy. Hắn không có nói thẳng ra bản thân là ai, đã khiến cho bọn họ nghi ngờ nhiều như vậy; nếu như nói ra, sợ rằng càng bị người ta cho rằng tâm tư hiểm ác. Hà Khai Phục dội cho hắn một chậu nước lạnh như băng. Còn ba người kia thì sao? Hai bàn tay ở trên mặt của Tiêu Dương, không thể nghi ngờ là một chậu nước lạnh dành cho hắn, hắn thậm chí còn không dám đoán hai bàn tay kia thuộc về người nào. Có lẽ, ngay từ đầu, hắn nên hoàn toàn thoát khỏi bản tính của chính mình, lấy phương thức nên có của ‘Yến Phi’, tiếp tục sống sót.



Tuy nói như vậy, thế nhưng Chung Phong thì sao? Chung Phong nên đi đâu? Hắn rõ ràng là Chung Phong, chẳng qua, có bộ da bên ngoài là Yến Phi. Nhưng, người khác lại nhận không ra được hắn. Lời thề ‘Cho dù có đốt thành tro thì ta cũng sẽ nhận ra được ngươi’ trên những cuốn sách kia, căn bản là bịa đặt của tác giả đi. Trên thực tế, không ai có thể nhận ra được, mọi người chỉ biết tin tưởng bề ngoài mà hai mắt của bản thân nhìn thấy. À không, trừ bỏ Tiểu Dương. Có lẽ bởi vì còn chưa chính thức đi vào trong xã hội, chưa gặp qua những mặt hắc ám của con người, Tiểu Dương vẫn được cho là thuần khiết liền nhận ra được hắn, hơn nữa không chút nghi ngờ, tin tưởng lời nói của hắn, tin tưởng hắn là Chung Phong. Hắn nên cười hay nên khóc đây?



Không khí bên trong xe bus rất áp lực, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân đều thực không chịu nổi, bọn họ đột nhiên thực hoài niệm những ngày cùng Yến Phi đấu võ mồm. Một tiếng chuông ngắn vang lên, Yến Phi hồi thần, ý thức được đây là tiếng chuông tin nhắn của mình. Hắn từ trong túi lấy ra di động, vừa thấy được nội dung bên trong tin nhắn, nhiệt độ cơ thể của hắn nháy mắt giảm đi vài độ.



Mở khóa di động, Yến Phi nhấn vào đọc tin nhắn.



—– Rời khỏi Tiêu Dương, bằng không mạng của cậu sẽ mất!



Dãy số xa lạ. Yến Phi bình tĩnh xóa đi đoạn tin nhắn ban nãy, cầm di động để vào trong balo. Thẳng tới khi hàm răng không còn chua xót nữa, hắn quay đầu lộ ra một nụ cười: “Tôi hôm nay được phát tiền lương, buổi tối thứ tư có muốn trốn học không?”



Tiêu Dương đang nhìn ra ngoài cửa sổ hoàn hồn, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân đang chơi di động cũng ngẩng đầu.



Yến Phi tiếp tục cười nói: “Lương tháng này của tôi không tồi, lần này để tôi làm chủ, cấp chút mặt mũi.”



Tiêu Dương mỉm cười: “Tốt, tôi muốn ăn lẩu.”



Tiêu Bách Chu lập tức thuận theo nói: “Ăn lẩu tốt. Trời lạnh như thế này ăn lẩu là tuyệt nhất.”



“Tôi muốn ăn lẩu.” Cuối cùng cũng có người nói chuyện, Vệ Văn Bân tự nhiên phối hợp.



Yến Phi nói: “Vậy ăn lẩu đi. Không đi tiệm lẩu ở gần trường học, nhìn qua không sạch sẽ. Tiêu Dương, cậu đề cử một tiệm sạch sẽ đi.”



“Cứ giao cho tôi.”



Không khí trở nên sinh động hơn không ít, Yến Phi tiếp tục kéo dài đề tài: “Hôm nào đi mua một bếp điện, chúng ta có thể ở trong ký túc xá của mình đun luộc xào hấp đồ ăn.” Dứt lời còn nuốt nuốt nước miếng.



Vệ Văn Bân vừa nghe, là người đầu tiên nhấc tay tán thành: “Tôi đồng ý, thuận tiện đem máy lọc nước mua luôn đi.”



“Đồ vật kia dễ sinh ra vi khuẩn.” Chứng khiết phích của Yến Phi lại phát tác.



Vệ Văn Bân bất mãn: “Tật xấu của cậu sao nhiều vậy. Nước uống ở trong phòng lấy nước sôi có mùi, nếu không phải bởi vì trước kia cậu cùng chúng tôi quan hệ không tốt, chúng tôi đã sớm đi mua. Tôi muốn uống nước tinh khiết!”



Yến Phi thấy cậu ta thực kiên trì, vẫn là thỏa hiệp: “Được rồi cùng lắm thì tôi sẽ rửa sạch một chút.”


“Anh trai của tớ đâu! Anh ta chết ở đâu rồi!”



Tiêu Dương túm lấy quần áo của Nhạc Lăng. Nhạc Lăng giữ chặt tay của cậu, lại hỏi: “Cậu bị thương?!”



Tiêu Bách Chu không muốn nghe bọn họ tranh chấp ở trong này, thay Tiêu Dương trả lời: “Cậu ấy không bị thương, đó là máu của Yến Phi. Yến Phi vì cứu cậu ấy mà bị thương nặng, vẫn đang cấp cứu.”



Nhạc Lăng vừa nghe, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, đối với Tiêu Dương nói: “Tớ mang cậu trở về.”



“Anh của tớ đâu.” Tiêu Dương giọng điệu đã bình tĩnh hơn một chút, nhưng Nhạc Lăng biết, cậu đây là đang ở trong tình trạng cực độ tức giận. Nhạc Lăng trả lời: “Tiêu ca bọn họ tự mình dẫn người đi thăm dò chuyện này, phái tớ tới đón cậu trở về.”



“Tớ không về.”



Rút tay ra, Tiêu Dương chuyển hướng tới phòng cấp cứu: “Tớ phải đợi Yến Phi đi ra. Cậu nói cho anh tớ biết, trước khi Yến Phi tốt lên, tớ sẽ ở tại bệnh viện chăm sóc cho anh ấy.”



Nhạc Lăng đột nhiên nâng tay lên, cầm chuôi dao chém tới sau gáy của Tiêu Dương. Tiêu Dương không có chút phản kháng nào té xỉu ở trong lồng ngực của hắn. Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân tiến tới muốn túm lấy Tiêu Dương sắp bị bắt đi, lại bị Nhạc Lăng từ phía sau ngăn cản.



“Nơi này sẽ có người bảo hộ an toàn cho cậu ta, thời điểm buổi tối tôi sẽ trở lại, nếu các cậu muốn quay về trường học thì cứ tìm bọn họ.” Chỉ chỉ những người phía sau, Nhạc Lăng khiêng Tiêu Dương rồi rời đi.



Một người ở phía sau hắn nói: “Các người con mẹ nó đều là một đám vương bát đản tâm lang cẩu phế.”



Nhạc Lăng xoay người.



Tiêu Bách Chu không nhìn hắn, đối với hắn dựng lên hai ngón tay giữa: “Yến Phi vì cứu Tiêu Dương sinh tử không rõ, các người một câu cũng không hỏi, lại còn tỏ vẻ bộ dáng bố thí, thực con mẹ nó khiến cho người khác buồn nôn. Tiêu Dương có người nhà như các người, đúng là bi ai của cậu ấy. Cái đệch!”



Người đi theo Nhạc Lăng tới muốn tiến lên thu thập Tiêu Bách Chu, lại bị Nhạc Lăng nâng tay ngăn lại. Hắn ánh mắt lạnh lẽo đánh giá Tiêu Bách Chu một phen, chậm rãi mở miệng: “Cậu rất có can đảm.”



“Dù sao so với các người thì có dũng khí hơn.” Vệ Văn Bân cũng đưa lên hai ngón tay giữa. Nhạc Lăng nhìn cậu ta một cái, xoay người khiêng Tiêu Dương rời đi.



“Tỏ vẻ cái gì!” Oán hận hướng những người lưu lại nhổ ra một miếng nước bọt, Vệ Văn Bân cùng với Tiêu Bách Chu ngồi xuống. Bọn họ phải ở lại trong này chờ Yến Phi.



Hơn mười phút sau, chủ nhiệm lớp cùng với lãnh đạo trường học chính là hiệu trưởng đều tới đây. Trường học xảy ra chuyện lớn như vậy, một sinh viên bị chém trọng thương, một sinh viên quan trọng thiếu chút nữa gặp chuyện không may, cho dù là hiệu trưởng thì đêm nay cũng đừng nghĩ có thể sống yên ổn.



Giáo viên cùng hiệu trưởng khuyên Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu trở về trường học, hai người cũng không để ý. Sợ hãi kích thích tới bọn họ, giáo viên chỉ có thể cùng bọn họ chờ đợi Yến Phi trở ra.



Sau hơn một tiếng rưỡi, Yến Phi được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Thầy thuốc nói tính mạng của Yến Phi không có gì nguy hiểm, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân đặt mông ngồi xuống ghế, nước mắt trào ra. Chủ nhiệm lớp cùng với nhóm lãnh đạo trường học nước mắt cũng trào ra. May mắn không xảy ra tai nạn chết người.