Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 28 :

Ngày đăng: 05:34 19/04/20


Như một trận gió vọt xuống dưới tầng, Tiêu Tiếu không cùng mẹ của mình nói thêm lời nào, mặc áo khoác đi giày sau đó rời khỏi nhà. Tiêu mẫu lo lắng đuổi theo, nhìn con lớn đã lái xe rời đi, Tiêu mẫu thì thào: “Hai anh em chúng nó sẽ không phải lại cãi nhau đấy chứ?”



Tiêu Tiếu đem chân ga giẫm tới cực hạn, tim đập không ổn định. Yến Phi ở cùng một ký túc xá với Tiểu Dương, cậu tới trong ký túc xá của Tiểu Dương, nhất định là sẽ có thể tra ra được gì đó! Trước mắt hiện lên một màn Yến Phi ném vỡ cốc, Tiêu Tiếu nắm chặt tay lái, đáy mắt hiện lên một tia bối rối cơ hồ giống như lý trí sắp sụp đổ mất rồi.



Rất nhanh sắp tới mười giờ tối, xe ở trên đường rất ít. Tiêu Tiếu dùng không tới ba mươi phút đồng hồ đã chạy tới trường đại học Đế Đô. Lợi dụng đặc quyền của bản thân, cậu trực tiếp đem xe chạy tới cửa của ký túc xá.



Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu đang gian nan học tập. Hai người ngày hôm qua không đi học, phải mượn vở ghi chép của mấy người bạn học cùng lớp trong ký túc xá để học bù. Bài học của Tiêu Dương cùng Yến Phi đều trông cậy vào hai người bọn họ. Có người gõ cửa, Tiêu Bách Chu nghi hoặc quay đầu đi ra mở cửa. Muộn thế này rồi ai sẽ tới?



Cửa vừa mở ra, y sửng sốt, dừng lại.



“Anh tìm ai?” Tiêu Bách Chu không biết Tiêu Tiếu.



Vệ Văn Bân vừa nghe thấy liền buông bút xuống, cũng đứng dậy.



“Đây là ký túc xá của Tiêu Dương đi?” Tiêu Tiếu nhìn quanh ký túc xá, khi cậu nhìn thấy phó tự treo ở trên tường sát giường của người nào đó, ánh mắt của cậu đột nhiên biến hóa. Mạnh mẽ đẩy ra Tiêu Bách Chu, bước vào bên trong.



“Này! Anh là ai a!”



Vệ Văn Bân nổi giận, bọn họ ngày hôm nay vừa mới lau sàn nhà sạch sẽ xong!



“Đây là giường của ai!”



“Anh rốt cuộc là ai?” Vệ Văn Bân khó chịu hỏi.



“Tôi là anh trai của Tiêu Dương. Nói cho tôi biết, đây là giường của ai?” Tiêu Tiếu lại hỏi. Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu vừa nghe thấy vậy, chỉ có thể nén lại cơn tức. Anh trai của Tiêu Dương cũng quá không lễ phép đi. Mọi người đi vào, đổi dép lê cũng đã muộn, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, nhìn qua thực kích động, hai người chỉ có thể đóng cửa, trả lời: “Đó là giường của Yến Phi.”



Giường của Yến Phi! Tiêu Tiếu túm lấy thang dây lên giường. Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu nhịn không được.



“Anh làm cái gì vậy!”
Tiêu Tiếu cả người nhìn qua tựa như muốn điên rồi, Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu tê liệt ngồi trên mặt đất, hai người nhanh chóng lật nhìn hai quyển vở ghi chép kia, có gì đó nổ ở trong đầu. Nếu như Yến Phi là anh trai, vậy thì có thể giải thích được tất cả những hành động của Tiêu Dương đối với hắn, có thể giải thích được ngữ điệu cùng với ánh mắt của Yến Phi tại sao lại khiến cho bọn họ cảm thấy quen thuộc như vậy, có thể giải thích được vì sao Yến Phi thời điểm tức giận lại ném vỡ cốc!



“Đi tới bệnh viện!”



Bỏ lại quyển vở ghi chép, Nhạc Thiệu từ trên mặt đất đứng dậy, bỏ chạy. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu bị tiếng rống của anh làm cho một tia lý trí quay trở về, hai người lao theo Nhạc Thiệu ra khỏi phòng, ở trong lỗ tai của mình chính là thanh âm trái tim đang nhảy lên kịch liệt.



Trong phòng bệnh hai ngọn đèn trên tường vẫn đang bật, Hà Khai Phục ngồi ở trên giường nhìn khuôn mặt trẻ trung của người đang say ngủ, vẫn có một loại cảm giác không chân thật. Cậu sinh viên trẻ tuổi trước mắt này trong thân thể thế nhưng lại chứa đựng linh hồn của người bạn tốt tri kỉ. Gã cho tới bây giờ đều theo thuyết vô thần, lúc này đây đối với thần linh không khỏi sinh ra kính sợ. Gã gọi cho Hà Nhuận Giang một cuộc điện thoại, để cho y thông báo tuyển dụng ca sĩ mới trong quán bar. Cho dù như thế nào thì gã cũng sẽ không để cho Chung Phong, à không, hiện tại là Yến Phi. Gã không thể nào tiếp tục để cho Yến Phi làm thêm trong quán bar nữa. Hà Nhuận Giang không hỏi nguyên nhân, Hà Khai Phục nghĩ chắc hẳn y đã đoán ra điều gì đó. Bất quá chờ tới lúc thân thể của Yến Phi khỏe lên, chờ tới lúc giải quyết được hết những chuyện rối loạn này, gã mới có thể giải thích cùng với Hà Nhuận Giang.



Trong bụng một đống chuyện tình hỗn loạn, cửa phòng bệnh ‘rầm’ một tiếng bị người xô vào. Hà Khai Phục quay đầu lại, rồi mới lập tức nói: “Cậu ấy mới ngủ, các cậu nhỏ giọng một chút!”



Ba người vừa vọt vào cước bộ trong nháy mắt ngừng lại, chỉ là ánh mắt của bọn họ đồng loạt dừng ở trên thân thể của người vẫn đang ngủ say không bị bọn họ đánh thức. Ánh mắt mang theo kinh hoảng, sợ hãi, khẩn trương, kích động, nghi hoặc, còn có… thương tâm.



Đây là, đã biết rồi? Hà Khai Phục quay đầu nhìn Yến Phi, dịch chăn cho hắn, đứng lên đi tới cửa, thấp giọng nói: “Đi ra ngoài rồi nói chuyện. Cậu ấy trên người vô cùng đau đớn, vừa tiêm thuốc giảm đau mới có thể ngủ được.”



Ba người trong lòng co rút đau đớn, Hà Khai Phục đem bọn họ đẩy ra ngoài cửa, vươn tay đóng cửa.







Bốn người ngồi ở khu cầu thang, phun ra khói thuốc. Hà Khai Phục không biết ba người đã biết được bao nhiêu, không có mở miệng. Nhạc Thiệu hai mắt tràn ngập tơ máu nhìn về phía gã, trực tiếp hỏi: “Yến Phi, có phải hay không là anh trai tôi?”



Hà Khai Phục đã đáp ứng với Yến Phi, sẽ không lộ ra một chữ, bằng không gã nhất định sẽ bị Yến Phi lột da. Nghĩ nghĩ, gã nói: “Hôm nay cậu ấy thực tức giận, cảnh cáo anh, nếu như anh dám nói lung tung một chữ trước mặt các cậu, thì sẽ lột da của anh. Các cậu nếu như đã ‘khẳng định’, vậy thì không cần hỏi anh thêm nữa.”



Ba tiếng hít khí vang lên, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu chỉ cảm thấy trong đầu nổ ‘ong’ một tiếng. Nếu trước kia chỉ là gần khẳng định suy đoán, vậy thì sau khi nghe lời của Hà Khai Phục nói, đã là khẳng định tuyệt đối.



Hà Khai Phục rút ra một điếu thuốc, hạ mi mắt nói: “Yến Phi, tháng trước, khi tự sát uống hết một lọ thuốc ngủ, nghe nói thời điểm đưa tới bệnh viện đã tắt thở rồi, sau đó lại được cứu trở về. Trên điều tra báo cáo có viết, Yến Phi sau khi tự sát thì tính tình thay đổi rất lớn.”



Một người từ bên cạnh gã vọt qua, cửa thoát hiểm bị người ta mạnh mẽ đẩy ra rồi đóng lại, Tiêu Tiếu đã không thấy đâu. Rất nhanh tiếp theo, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì cũng vọt qua từ bên người của Hà Khai Phục, chỉ để lại cảnh cửa rên rỉ kêu lên sau khi bị ‘hành hung’. Hà Khai Phục đưa mắt nhìn ba điếu thuốc lá còn chưa hút hết chỏng trơ trên mặt đất, xoay người nhặt lên, dập tắt, sau đó ném vào trong thùng rác.