Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 3 :
Ngày đăng: 05:34 19/04/20
“Anh, anh thích nữ nhân kia sao?”
Tôn Kính Trì là người thứ nhất hỏi.
Chung Phong nói một đằng làm một nẻo, hỏi ngược lại: “Cha của em có thích mẹ em không?”
Tôn Kính Trì không sao cả nói: “Phỏng chừng là không thích, em thấy bọn họ bình thường đều là tương kính như băng.” Cuộc sống vợ chồng trong đại viện, có bao nhiêu đôi là thực sự vì yêu thích nhau cho nên mới kết hôn rồi sinh đứa nhỏ đâu, còn không phải đều là bởi vì liên kết lợi ích lẫn nhau sao?
“Anh, đây là thời đại nào rồi, anh còn đi kết hôn vì lợi ích? Anh muốn kết hôn, được, vậy ít nhất tìm cho chúng em một chị dâu thuận mắt đi! Nữ nhân kia, em tuyệt đối không gọi cô ả là chị dâu đâu!”
Nhạc Thiệu không cam lòng nói. Nếu muốn anh nói thật, vậy thì ai cũng không xứng với người anh trai này của anh.
Chung Phong cười cười, uống rượu: “Gọi hay không tùy mấy đứa. Đừng nói là anh, sau này các em sẽ không phải cũng như vậy sao? Có thích hay không thì đều phải tìm một đối tượng môn đăng hộ đối.”
Ba người bộ dáng khinh thường, bọn họ không tìm, cha của bọn họ cũng không làm gì được. Chung Phong trong lòng lắc đầu, thật sự là mấy đứa nhỏ còn chưa lớn lên. Có một số việc không thể tùy theo ý của bọn họ.
“Anh, vậy anh có vui không?” Thời điểm mở miệng hỏi, Tiêu Tiếu trong lòng rất buồn. Sau khi anh trai kết hôn, bọn họ sẽ không thể luôn quấn ở bên cạnh anh nữa.
Chung Phong phì một tiếng cười nói: “Thời gian của anh đều cấp cho mấy đứa, làm gì còn tinh lực để đi làm mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Tốt lắm, chỉ là đính hôn, cũng không kết hôn nhanh như vậy đâu. Không nói những điều này nữa, anh có chuyện muốn nói với mấy đứa.”
Vừa thấy Chung Phong nghiêm túc lên, ba người lập tức nhấc lên tinh thần. Một hơi uống hết rượu trong chén, Chung Phong để cho Tiêu Tiếu rót thêm cho mình, nói: “Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu, anh vừa rồi ở trên xe không phải chỉ đơn giản là phát giận với mấy đứa, cũng thực sự là lo lắng. Xuất thân của các em không giống với người khác, được càng nhiều thì trói buộc cũng càng nhiều. Các em ba người, sau này hoặc là nhập ngũ, hoặc là gia nhập chính trị, đây là trốn không thoát. Anh cũng không giảng đạo lý lớn cho các em, lúc này, anh hi vọng các em có thể đem lời của anh ghi tạc trong lòng, cố gắng suy nghĩ một chút.”
Ba người trầm mặc gật đầu.
“Anh từ nhỏ đã cùng các em lớn lên, là người hiểu các em nhất. Các em chỉ cần là chuyện mình thích, người khác không cần bắt ép, các em cũng có thể làm rất tốt; nhưng nếu là việc các em không thích, cho dù đánh tới đầu rơi máu chảy, các em cũng sẽ không khuất phục. Anh sợ, chính là các em như vậy. Nếu có một ngày, các em gặp được người mình thích, đối phương lại có gia thế xuất thân bình thường, các em có thể bảo vệ được phần tình yêu này sao? Nếu các em sau này không muốn nhập ngũ cũng không muốn gia nhập chính giới, kia trong nhà các em sẽ cho phép sao? Người khác vì cái gì mà sợ các em? Đó là bởi vì ông nội các em, bà nội các em, cha các em, mẹ các em, không phải là do tự các em. Tựa như một kẻ giàu có, mỗi ngày tiêu một bó lại một bó tiền, tiền kia lại là của cha hắn ta. Cha của hắn chỉ cần thu lại, hắn ta liền biến thành một kẻ nghèo hèn. Anh không muốn có một ngày sẽ phải nhìn các em biến thành kẻ nghèo hèn. Muốn làm, vậy thì tự bản thân mình hãy là kẻ giàu có. Dù cho có một ngày cha của các em ngã ngựa, các em ở đế đô này vẫn là đại thiếu gia không ai dám chọc vào.”
Ba người cũng không hé răng. Nếu là người khác đối với bọn họ giảng đạo lý này nọ, bọn họ khẳng định sẽ một cước đạp bay. Nhưng mà nếu là Chung Phong giảng đạo lý cho bọn họ, bọn họ sẽ nghe.
“Anh, anh không muốn cưới nữ nhân kia đi.”
Tôn Kính Trì nhìn thẳng vào trong mắt của Chung Phong. Chung Phong vẫn không có trả lời, chỉ nói: “Anh cưới ai cũng như nhau. Đến tuổi này rồi cũng sẽ phải kết hôn. Cho nên các em cũng không còn bao nhiêu năm để hoang phí nữa đâu.”
“Anh, em sẽ nghiêm túc suy xét lời nói của anh.” Tiêu Tiếu ở trước mặt của Chung Phong luôn luôn là ngoan ngoãn nhất.
“… Chung Phong, cậu, gần đây có khỏe không? Nghe nói, cậu phải kết hôn?”
“Chỉ là đính hôn.”
“Ách, kia khi nào có thời gian thì đưa em dâu tới ăn một bữa cơm đi?”
“Nói sau đi.” Dừng lại một chút, Chung Phong nói: “Tần Trữ, bức tranh kia không cần bán, giữ lại đi, để ở chỗ cậu.”
“… Được rồi. nhưng mà tôi vẫn hi vọng năm sau cậu có thể bổ sung thêm hàng cho tôi. Năm nay thì tôi không hi vọng xa vời gì.”
Chung Phong lại rót đầy rượu vang đỏ cho mình, mặt không chút thay đổi nói: “Tần Trữ, tôi phải đi, tôi ở nơi này còn có vài bức tranh bút kí và một ít sách, cậu giúp tôi bảo quản, tôi sẽ gửi cho cậu.”
“Chung Phong, cậu không sao chứ? Nói cậu phải đi, cậu muốn đi đâu?”
“… Tôi cuối năm phải chuyển đi, không biết thời điểm nào mới trở về. Tôi phải đính hôn, nơi này về sau chỉ sợ cũng không phải chỉ có một mình mình. Có chút đồ vật này nọ, tôi cũng muốn lấy ra để cho người ta thấy.”
Đối phương thở dài một tiếng: “Được, cậu đều gửi qua cho tôi đi, chờ tới khi cậu trở về thì lại tới lấy.”
“Nói sau đi.” Uống một hớp rượu lớn, Chung Phong nói: “Không còn sớm, tôi đi ngủ đây, ngày mai còn phải làm việc. Cúp đây.”
“Được, bye.”
“Ừ.”
Cũng không nói cái gì hẹn gặp lại, Chung Phong cúp điện thoại.
Ngồi trên sopha chốc lát, uống xong ly rượu vang đỏ kia, Chung Phong đứng dậy đi về phía phòng vẽ tranh, trong phòng vẽ tranh có một thùng giấy lớn đã được đóng gói tốt lắm. Chung Phong đem bức tranh cuối cùng mà hắn hoàn thành đang được đặt trên giá vẽ kia cầm lấy, trong bức tranh là ba thiếu niên đang tươi cười, Chung Phong để bức tranh đặt ở trên thùng giấy. Tiếp theo, hắn đem một ít trang giấy phác thảo tùy tay của mình trong phòng vẽ tranh, một ít thư cùng trang giấy không quan trọng, toàn bộ gom lại đem tới phòng bếp.
Mở máy hút mùi, đem một thùng sơn mà hắn đã chuẩn bị từ trước đặt ở trên hơi ga, Chung Phong nhóm một tờ giấy thả vào trong thùng sơn, tiếp theo là một tờ khác, lại thêm một tờ khác. Ngọn lửa nhảy lên, Chung Phong đem thư của mình, bức tranh của mình, từng tờ từng tờ xé nát rồi ném vào trong thùng sơn, nhìn những thứ yêu thích của chính mình biến thành một đống tro tàn. Đốt xong rồi, Chung Phong lại tới thư phòng, đem ổ cứng của máy vi tính rút xuống, đem những bản ghi chép nhật kí gì đó toàn bộ lấy ra, tiêu hủy từng cái.
Rạng sáng thứ sáu, một đêm không ngủ, Chung Phong đem phòng thu thập chỉnh tề, không nhiễm một hạt bụi, nhìn không ra hắn đã đốt rất nhiều đồ vật này nọ. Thay một thân quần áo mới, Chung Phong làm cho mình một bữa sáng đơn giản ——– chân giò hun khói, trứng rán cùng với sữa.
Tám giờ rưỡi, chuông cửa vang lên. Chung Phong đứng dậy đi ra mở cửa, ngoài cửa chính là nhân viên chuyển giao mà ngày hôm qua hắn đã hẹn. Thùng giấy thì kí gửi đưa cho Tần Trữ, bức họa kia thì kí gửi cho Tiêu Tiếu. Dù sao ba người bọn họ cũng không rời nhau, coi như kí gửi cho cả ba người. Chào tạm biệt nhân viên chuyển giao, Chung Phong đưa mắt nhìn phòng ở của mình lần cuối cùng, chỉ cầm lấy chìa khóa phòng cùng di động, đóng cửa rời đi.