Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 34 :

Ngày đăng: 05:34 19/04/20


Tiêu Tiếu xốc chăn lên, Yến Phi cười nói: “Đừng có cười rồi nói dáng người của anh kém đấy nhé.” Thân thể hiện tại này của hắn cùng với thân thể trước kia, quả thực không thể nào so nổi.



“Bọn em đau lòng còn không kịp đâu.” Tiêu Tiếu mặt không chút thay đổi nói ra những lời ôn nhu. Cũng chỉ có những ai quen biết mới có thể thích ứng được với loại tương phản này ở trên người cậu.



Tiêu Tiếu tim đập nhanh hơn cởi ra quần của Yến Phi, không dám kéo xuống quần lót. Nào biết Nhạc Thiệu ở một bên nói: “Quần lót cũng cởi ra, bằng không làm sao lau người được.”



“Anh cảm thấy mấy đứa vẫn nên đi ra ngoài đi.” Yến Phi lại ngượng ngùng, cởi truồng ở trước mặt ba người em trai, thật sự là…



Vẫn là Nhạc Thiệu, vẻ mặt chính trực, rất ngây thơ nói: “Tuy rằng hiện tại anh biến thành trẻ hơn, nhưng mà trên mặt tính chất thì anh vẫn là anh trai của bọn em. Trước kia chúng ta có thể cùng nhau ngâm nước tắm, hiện tại chỉ là lau người cho anh, có gì đâu. Đối với anh mà nói, anh cũng chỉ là rời đi bọn em có hơn một tháng mà thôi.”



Tôn Kính Trì túm lấy hai bên quần lót của Yến Phi, lưu loát đem quần lót kéo xuống. Tiêu Tiếu sửng sốt, trong nháy mắt thất thố, cậu liền cúi đầu vò chặt cái khăn mặt. Tôn Kính Trì đem quần lót được cởi ra ném qua một bên, cười xấu xa nói: “Trừ bỏ nhỏ hơn một chút, những cái khác đều hoàn hảo.” Chỉ có chính bản thân y biết, tim mình đập có bao nhiêu nhanh, bụng có bao nhiêu khô nóng.



“Thiếu đánh!” Yến Phi nhấc chân lên đá y, Tôn Kính Trì ôm lấy chân của hắn, nhẹ nhàng để xuống: “Đừng để chạm tới miệng vết thương.”



“Phi, để em lau cho anh.”



Tiêu Tiếu chuẩn bị tâm lý thật tốt ngẩng đầu lên, Yến Phi giận dữ trừng Tôn Kính Trì, cong lên một chân. Tôn Kính Trì cười, ánh mắt không dám nhìn về phía bộ vị trần trụi của Yến Phi. Thời điểm vừa rồi vừa cầm chân của Yến Phi, y thiếu chút nữa không nhịn xuống được.



Tiêu Tiếu may mắn còn có khuôn mặt than kia, lại có Tôn Kính Trì thay cậu dời đi lực chú ý của Yến Phi, bằng không cậu nhất định sẽ bị phát hiện. Tôn Kính Trì cũng vắt một chiếc khăn mặt, một tay cởi ra quần áo của Yến Phi. Nhạc Thiệu lại đây hỗ trợ.



Trời lạnh, quần áo bệnh nhân của Yến Phi ở bên trong mặc một chiếc áo lông hở cổ, rồi mới tới một chiếc áo sơmi vải bông, thuận tiện cho việc cởi quần áo để thay thuốc. Tôn Kính Trì giúp Yến Phi lau mặt lau cổ, lau những địa phương không bị băng gạc bao lấy ở trên thân thể. Yến Phi khép lại ánh mắt, cảm thụ khăn mặt nhẹ nhàng đang lau trên thân thể, trong lòng lướt qua một dòng nước ấm: “Anh vừa nghĩ đến, một chuyện.”



“Chuyện gì?”



Động tác của ba người dừng lại, sau đó lại tiếp tục. Thừa dịp Yến Phi nhắm lại đôi mắt, ánh mắt cả ba người đều dừng lại ở trên bộ vị dụ hoặc khiến cho người ta không khỏi liên tưởng xa xăm kia.



“Nhớ tới, có một năm anh bị cảm cúm nặng.”



Khăn mặt trên mặt rời đi, Yến Phi mở to mắt, ba người nháy mắt thay đổi tầm nhìn. Yến Phi lâm vào trong ký ức nhớ lại, phối hợp nâng một chân khác lên, tiếp tục nói: “Bác sĩ nói là bị cảm cúm bình thường, sẽ lây bệnh. Anh không muốn để cho các em tới xem, nhưng các em lại cố tình không chịu nghe lời.”
“Có thể đi. Bằng không bọn họ sao lại có thể quăng Đỗ Phong?”



Uống xuống hai ngụm rượu, Hứa thiếu nói: “Cậu đi tra đi. Nếu Đỗ Phong thực sự bị bọn họ quăng…” Anh lộ ra một nụ cười âm trầm. Đối phương không khỏi tò mò: “Chẳng lẽ Hứa thiếu đối với Đỗ Phong cũng có ý tứ?”



Hứa thiếu trong mắt lộ ra chán ghét nói: “Bất quá chỉ là đồ đê tiện tham tiền. Nhưng mà ta không ngại sử dụng kẻ mắc ói là hắn ta.”



Tên còn lại vừa nghe lập tức đã khuyên nhủ: “Hứa thiếu, đừng a, ba Thái tử gia cũng không dễ chọc, Quyền gia…” Người cao tầng ai chẳng biết nguyên nhân thực sự mà Quyền gia rơi đài.



Hứa thiếu liếc mắt nhìn đối phương, khinh miệt nói: “Các người sợ bọn họ, ta không sợ. Ta rất muốn nhìn xem là kẻ nào có thể khiến cho ba người kia quăng Đỗ Phong.”



Người nọ châm biếm hai tiếng, hạ lưu nói: “Không hiểu Chung Phong ở dưới đất mà biết, có thể hay không lại tự sát thêm lần nữa.”



Tên kia vừa nói xong, Hứa thiếu liền đem rượu trong ly hắt lên trên mặt gã. Người nọ lập tức thở cũng không dám thở mạnh, sắc mặt trắng bệch. Hứa thiếu buông ly rượu xuống, lạnh lẽo nói: “Lại để ta nghe được cậu dám vũ nhục ‘người kia’ một câu, vậy thì không cần xuất hiện thêm ở trước mặt ta!”



“Là tôi miệng tiện, lần sau không dám nữa.” Người nọ vội vàng bồi tội, lại nhanh chóng rót cho Hứa thiếu một ly rượu mới. Hứa thiếu không hề nhìn gã, ôm lấy thiếu niên trong ngực buồn rầu uống rượu. Mọi người hai bên thở mạnh cũng không dám. Nếu nói đế đô ai dám cùng ba vị Thái tử gia kia đối đầu, Hứa thiếu tuyệt đối là một trong số đó. Hứa Cốc Xuyên, con trai nhỏ của trưởng tử một vị công thần lớn có công khai quốc, bậc cha chú đồng dạng là quan lớn dưới một người trên vạn người, hơn nữa còn là quan lớn nắm thực quyền, cũng đồng dạng là xuất thân thế gia quân chính.



Trong chính trị có bằng hữu cũng có đối thủ, đứa nhỏ lớn lên ở trong đại viện tự nhiên cũng có kẻ quan hệ thân thiết cùng quan hệ không thân thiết. Hứa Cốc Xuyên cùng Nhạc Thiệu bọn họ quan hệ trước kia chỉ có thể tính là bình thường, nhưng vài năm gần đây, hai bên đều xem đối phương không vừa mắt, càng ngày càng có xu hướng trở nên nghiêm trọng. Nếu không phải trong quan hệ giữa bậc cha chú có tồn tại lợi ích cùng khúc mắc chính trị, bọn họ chỉ sợ đã sớm xé mặt. Chẳng qua khác với Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu có mối quan hệ tam giác vững bền, Hứa Cốc Xuyên càng giống như một vị hiệp khách độc hành. Anh có thế lực của chính mình, cũng không cho phép bất cứ người nào nhảy lên đầu của bản thân, thói quen của anh là ra lệnh cho người khác đồng thời khiến cho người ta phải nghe theo mình. Anh tuyệt đối sẽ không cùng ai quan hệ tốt tới mức đi kết bái huynh đệ. Có lẽ chính bởi vì nguyên nhân này, anh cùng một phe phái khác lấy Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu cầm đầu không vừa mắt nhau.



Nhưng rất mâu thuẫn chính là, quan hệ của Hứa Cốc Xuyên cùng Chung Phong cũng không tệ lắm. Hai người kém một tuổi, Chung Phong so với anh lớn hơn. Chung Phong thời điểm trước kia bị cha mình ném vào trong quân đội để ‘rèn luyện cơ thể’, thường đụng độ với Hứa Cốc Xuyên cũng đồng thời bị đưa tới để ‘rèn luyện’, hai người dần dần có chút quan hệ chiến hữu. Có thể nói, Chung Phong là người có nhân duyên tốt nhất ở trong đại viện. Hắn cũng sẽ không dùng lợi ích để chọn lựa phạm vị kết giao bạn bè của chính mình. Chỉ cần hắn thích, cho dù là người bán rong đầu đường cũng có thể trở thành bạn tốt của hắn. Điển hình nhất chính là Hà Khai Phục, xuất thân là một kẻ nhà giàu mới nổi, đã từng trải qua cuộc sống xã hội hỗn loạn cũng có thể trở thành bạn bè của Chung Phong.



Chỉ là Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu không thích Hứa Cốc Xuyên, ba người mỗi lần nhìn thấy Hứa Cốc Xuyên thì song phương đều sẽ châm chọc khiêu khích nhau. Có đôi khi Nhạc Thiệu ngang ngược lên, cũng chẳng thèm quản Hứa Cốc Xuyên lớn hơn mình, liền nhào qua đánh. Vì tránh cho song phương mâu thuẫn càng sâu, Chung Phong cũng không dám ở trước mặt của ba người kia cùng Hứa Cốc Xuyên nói nhiều. Hai người thời điểm đi ra ngoài uống rượu còn phải lừa ba người kia. Cho dù Chung Phong nguyện ý cùng Hứa Cốc Xuyên kết giao trở thành bằng hữu, thế nhưng có ba người nào đó không ngừng ngăn cản hắn, hắn cùng Hứa Cốc Xuyên cũng vô pháp có tình hữu nghị quá sâu đậm. Sau đó, Chung Phong làm quan, Hứa Cốc Xuyên tốt nghiệp trường quân đội xong liền trực tiếp được điều tới bộ đội dã chiến, hai người cơ hội gặp mặt càng thêm ít. Thời điểm Chung Phong tự sát, Hứa Cốc Xuyên đang ở ngoài biên cảnh chấp hành nhiệm vụ, đợi cho tới khi anh từ biên cảnh trở về, tro cốt của Chung Phong cũng không biết chôn ở nơi nào.



Tâm tình không tốt, Hứa Cốc Xuyên uống rượu xong liền để lái xe đưa mình về nhà. Khác với Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu lựa chọn con đường thương giới, Hứa Cốc Xuyên lựa chọn nhập ngũ. Quan viên hiện tại đều bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, so sánh mà nói, quân đội vĩnh viễn luôn rất thần bí là lựa chọn tốt nhất. Trên thực tế, Hứa Cốc Xuyên mặc kệ tính cách hay là tố chất thân thể thì đều càng thích hợp với quân đội hơn. Không tới mười năm, anh đã trở thành chỉ huy trẻ tuổi nhất trong quân đội.



Trở lại nơi ở của chính mình, Hứa Cốc Xuyên đem áo khoác ném lên trên sopha, cầm lấy di động, gọi một dãy số nào đó. Điện thoại sau khi được tiếp nhận, thanh âm của anh như băng vang lên: “Ta muốn biết ba người Nhạc Thiệu gần nhất đang làm cái gì. Còn có Đỗ Phong kia có phải hay không đã bị bọn họ quăng. Nếu quăng, đem hắn ta đưa tới chỗ của ta.”



Cúp điện thoại, đem di động có giá trị hơn mười vạn tùy tay để tại trên mặt bàn, hai mắt của Hứa Cốc Xuyên trong bóng đêm phiếm ra ánh sáng lạnh lẽo.