Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 38 :

Ngày đăng: 05:34 19/04/20


Tiêu Dương trở lại phòng bệnh đang muốn cầu cứu Yến Phi thì cửa phòng bệnh mở ra. Vừa thấy bốn người đi vào, Tiêu Dương cơ hồ muốn vuốt xuống một phen nước mắt tràn ngập chua xót. Ba ông anh trai không phải có chuyện muốn thương lượng sao? Sao lại theo sát mông cậu trở về vậy? Tiêu Dương dám khẳng định, bản thân bị ghét bỏ. Mà cậu đáng thương còn không biết, ngay tại khi cậu nhàn rỗi đi ra ngoài, cậu đã bị ba vị bạn học cùng ký túc xá ‘hãm hại’.



Bốn người vừa tiến vào phòng đã mang theo một cỗ vị mùi hương thuốc lá. Yến Phi nhíu chặt lông mày, bất quá có những người khác ở đây, hắn cũng không nói cái gì, chỉ bảo: “Bọn anh nói chuyện xong rồi. Nhạc Lăng, chốc lát nữa em mang Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân đi ăn cơm, rồi tiện đường đưa bọn họ về trường học luôn.” Ăn cơm trong phòng bệnh rất bất tiện, mà Yến Phi lại không thể xuất môn, cũng có ý muốn hòa giải mâu thuẫn giữa hai bên, hắn liền nói như vậy.



Nhạc Lăng vừa muốn gật đầu, Tiêu Bách Chu đã nói: “Không cần, bọn tôi tự mình trở về, vừa lúc muốn mua sắm một chút.”



“Ừ, không cần.” Vệ Văn Bân cũng nói.



Trong mắt của Nhạc Lăng hiện lên một tia nghiền ngẫm, chủ động nói: “Các cậu muốn đi dạo ở đâu, tôi đưa các cậu đi.”



Không nghĩ tới Nhạc Lăng sẽ chủ động như vậy, Tiêu Bách Chu ngược lại không biết phải cự tuyệt làm sao. Vệ Văn Bân nhìn về phía Tiêu Bách Chu, chờ y quyết định. Yến Phi lúc này nói: “Để em ấy đưa đi, thuận tiện ‘chém thịt’ em ấy một chút.”



Nhạc Lăng nói sao đi nữa cũng là người bên phe Yến Phi, Tiêu Bách Chu cũng không thể không cho hắn mặt mũi, miệng thản nhiên nói: “Vậy làm phiền.” Tiêu Bách Chu đồng ý, Vệ Văn Bân cũng sẽ không phản đối. Cậu ta luôn luôn tùy tiện, chỉ cần Nhạc Lăng không đáng ghét, cậu ta cũng không bài xích tiếp xúc của Nhạc Lăng.



Tôn Kính Trì vừa nghe, lập tức nói: “Nhạc Lăng, em bồi bọn họ đi mua sắm, giữa trưa dẫn bọn họ tới ‘Nghênh Phúc Quán’ ăn cơm, rồi đưa bọn họ trở về trường học. Tiểu Dương cũng cùng đi.”



“Được.” Tiêu Dương nào dám ở lại không đi.



Nhạc Lăng làm ra tư thế ‘mời’, Tiêu Bách Chu từ trong balo lấy ra một cuốn vở ghi, đặt ở đầu giường của Yến Phi, nói: “Đây là ghi chép của tất cả những bài chuyên ngành từ lúc cậu gặp chuyện không may tới giờ.”



“Cảm ơn.”



“Cố gắng giữ gìn sức khỏe, cuối tuần lại tới thăm cậu.”



“Ký túc xá phải giữ gìn sạch sẽ a.”



“Đã biết, anh chàng khiết phích.”



Cùng Yến Phi chào tạm biệt, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân và Tiêu Dương liền theo Nhạc Lăng rời đi.



Trong phòng bệnh chỉ còn lại ‘người một nhà’, Yến Phi lập tức mất hứng hỏi: “Mấy đứa hút bao nhiêu thuốc lá? Không phải đã nói là tận lực hút ít đi rồi sao?”



Tôn Kính Trì đem cửa sổ mở ra một cái khe, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu ở hai bên giường bệnh ngồi xuống. Yến Phi nhướng mày: “Đi tắm rửa đánh răng, thay quần áo.”



Hai người mới ngồi xuống ngoan ngoãn đứng lên, đi tới phòng tắm tắm rửa. Tôn Kính Trì cũng cầm theo áo tắm đi vào. Phòng tắm rất lớn, ba người đàn ông trưởng thành cùng nhau tắm cũng không thành vấn đề. Yến Phi nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, nếp gấp ở mi tâm cũng không biến mất.



Hơn mười phút sau, ba người mặc áo tắm đi ra. Ba người đã thay đổi quần áo sạch sẽ cùng đánh răng, trên người không còn mùi hương nồng đậm của thuốc lá nữa. Yến Phi vỗ vỗ bên giường. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu vẫn ngồi ở hai bên sườn của giường bệnh, Tôn Kính Trì ngồi trên giường, ở vị trí bên chân của Yến Phi.



“Nói đi, có chuyện gì? Hút nhiều thuốc lá như vậy?”



“Không có việc gì.” Tiêu Tiếu hạ mi mắt.



“Lừa ai đấy?” Yến Phi trầm mặt.



Ngay sau đó, Tiêu Tiếu xoay người ghé vào trên đùi của Yến Phi, ôm lấy hắn, buồn bã nói: “Anh không cần bọn em.”
Tiêu Bách Chu bàn tay đang chơi di động dừng lại một chút, không ngẩng đầu. Vệ Văn Bân vừa thấy đối phương có dấu hiệu mềm hóa, lập tức xông qua: “Tôi cũng muốn đi tới bộ đội đặc chủng nhìn xem, có thể chứ? Nghỉ hè tôi muốn cùng Tiêu Dương tới đó huấn luyện.”



“Chỉ hai người các cậu?” Nhạc Lăng lại từ trong gương chiếu hậu nhìn Tiêu Bách Chu một cái.



Vệ Văn Bân miệng rộng nói: “Lão Tiêu cũng đi.”



Tiêu Bách Chu vẫn không ngẩng đầu lên, nhưng không phủ nhận. Nhạc Lăng tay đang nắm tay lái xiết chặt, nói: “Tố chất thân thể của các cậu khẳng định không thể tham gia huấn luyện chính quy của bộ đội đặc chủng, nhưng mà tôi có thể đem các cậu tới căn cứ huấn luyện của bộ đội đặc chủng, để huấn luyện viên quan sát cùng chỉ bảo cho các cậu. Các cậu cũng có thể nhìn xem huấn luyện của bộ đội đặc chủng ra sao. Nhưng mà không thể đem theo cameras, di động, máy tính cùng các loại thiết bị thông tin.”



“Không thành vấn đề! Anh không biết tôi có bao nhiêu sùng bái bộ đội đặc chủng, rất khốc!” Vệ Văn Bân vừa nghe đã thấy hấp dẫn, hưng phấn cực kỳ. Tiêu Dương cũng muốn hóa giải mâu thuẫn giữa đôi bên, nói: “Nhạc Lăng trước kia ở trong bộ đội đặc chủng có tiếng là kẻ liều mạng. Có một lần nhận nhiệm vụ bị nổ tới trọng thương, thiếu chút nữa đã chết, bị Nhạc ca từ trong bộ đội đặc chủng triệu hồi về đây đấy.”



Tiêu Bách Chu ngẩng đầu lên, Vệ Văn Bân ở bên kia kinh hô: “Wase! Anh quá lợi hại! Tôi bội phục anh!”



Nhạc Lăng hờ hững nói: “Tôi tham gia quân ngũ, hết thảy mọi hành động đều phải nghe theo chỉ huy. Tôi có thể sống được coi như đã là mạng tốt, rất nhiều anh em đã hi sinh.”



“Bây giờ còn hi sinh?” Vệ Văn Bân không thể tin được.



Nhạc Lăng nghiêm túc nói: “Quân nhân ở niên đại nào cũng có hi sinh, càng đừng nói tới bộ đội đặc chủng luôn gánh vác những nhiệm vụ trọng yếu. Chẳng qua tin tức không được công bố, dân chúng tự nhiên cũng sẽ không biết. Quốc gia cùng quốc gia so đấu với nhau, cho tới bây giờ đểu chưa từng đơn giản.”



Vệ Văn Bân ánh mắt nhìn Nhạc Lăng tràn ngập sùng bái cùng kính nể. Tiêu Bách Chu vượt qua sườn ghế, vươn tay với Nhạc Lăng: “Tôi thật cao hứng, có thể quen biết người như anh. Tôi kính nể anh vì những hi sinh với quốc gia.”



Không nói tới chuyện hai người đối chọi gay gắt ngày hôm đó, giờ khắc này, Tiêu Bách Chu thật sự bội phục người quân nhân giống như Nhạc Lăng này. Nhạc Lăng từ trong gương chiếu hậu thật sâu nhìn vào trong mắt của Tiêu Bách Chu, tay trái gắt gao cầm lấy tay của Tiêu Bách Chu, không có lập tức buông ra ngay, mà lại hỏi: “Chúng ta, xem như là hòa giải đi?”



“Đương nhiên.” Tiêu Bách Chu đối với gương chiếu hậu nở nụ cười.



Nhạc Lăng cũng cười, lúc này mới buông ra tay của Tiêu Bách Chu. Tiếp theo, hắn nhân cơ hội hỏi: “Các cậu hôm nay không có kế hoạch gì đi?”



“Không có, không có.” Vệ Văn Bân đáp. Nếu hiện tại là thời kỳ chiến loạn, cậu ta tuyệt đối là đồ làm phản.



Tiêu Bách Chu thuận theo vấn đề của Nhạc Lăng, nói: “Anh có kế hoạch gì sao? Vốn bọn tôi tính đi mua sắm một chút, nhưng mà hiện tại hơi mệt.”



Nhạc Lăng thực vừa lòng với câu trả lời của Tiêu Bách Chu, nói: “Ăn xong cơm trưa, tôi đem mọi người tới sân bắn đi.”



“Sân bắn?!” Vệ Văn Bân kích động. Trong mắt của Tiêu Bách Chu cũng hiện lên nhiệt tình của nam nhi.



“Tớ cũng đi, đã lâu không đụng tới súng.” Tiêu Dương là người thứ nhất giơ tay.



Đụng tới ‘súng’?! Vệ Văn cùng Tiêu Bách Chu là người thứ hai giơ tay: “Tôi cũng đi!”



Trong mắt của Nhạc Lăng hiện lên vừa lòng: “Chúng ta trước hết đi ăn cơm đi, rồi mới tới sân bắn.”



“Được.”



Ba vị nam nhi nhiệt huyết giơ tay. Tiêu Bách Chu cũng không chơi di động nữa, chuyên tâm nghe Nhạc Lăng kể cho bọn họ về một ít trải nghiệm có thể nói ra ở bộ đội đặc chủng. Đối mặt với nam nhân không lễ phép này, Tiêu Bách Chu đột nhiên cảm thấy mất mác vì bản thân quá nhỏ bé. Đây mới là nam nhân chân chính!