Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 47 :

Ngày đăng: 05:35 19/04/20


Buông xuống quyển sách giáo trình, Yến Phi xoa xoa ánh mắt khô khốc. Từ tuần này bắt đầu là tiến vào kỳ thi, mặc dù có Tiêu Dương bọn họ giúp hắn học bù, nhưng mà thành tích bài tập chuyên ngành của hắn chỉ sợ là sẽ không được tốt, dù sao hắn cũng không hề thích chương trình học này, lại còn không tự mình nghe giảng qua. Đi tới phòng vệ sinh để rửa mặt, Yến Phi đi ra ngoài phòng khách. Hôm nay là thứ bảy, ngày hôm qua giữa buổi sáng hắn đã bị ba người kia đón tới đây.



“Phi.”



Yến Phi mới xuất hiện, ba người trong phòng khách đều hô lên.



Yến Phi đi tới bên cạnh Tôn Kính Trì ngồi xuống, hữu khí vô lực nói: “Học mệt mỏi, nghỉ ngơi chốc lát.”



“Dứt khoát ngừng học đi thôi.” Tôn Kính Trì đau lòng nói, bóp bóp bả vai giúp hắn.



Yến Phi cười cười: “Ngừng học thì sẽ khó có thể cùng người nhà giải thích, kiên trì một chút vậy. Các em cứ một mực như vậy ở trong phòng khách xem TV sao? Có chương trình gì đặc biệt à?”



“Không có gì, chỉ là tùy tiện xem mà thôi.” Nhạc Thiệu đáp lại bằng một câu. Chỉ cần có Yến Phi ở đây, cho dù bọn họ có ngẩn người thì cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán. Yến Phi đè lại tay của Tôn Kính Trì, không để y tiếp tục xoa bóp nữa.



“Anh hôm nay đã học một ngày rồi, đi ra ngoài hít thở không khí đi.” Tiêu Tiếu đề nghị, “Buổi tối ra ngoài ăn, đừng nấu.”



“Đúng thế, đi ra ngoài ăn, anh học tập mệt như vậy, đừng nấu làm gì.” Tôn Kính Trì ôm bả vai của Yến Phi, thấy đối phương không có phản ứng gì, y được một tấc lại muốn tiến một thước, đem người ôm vào trong lồng ngực.



Yến Phi quả thực mệt mỏi, nhất là về thương ở cổ tay còn chưa có hoàn toàn bình phục, thời gian viết quá dài sẽ khiến cho cổ tay ê ẩm đau nhức. Mới vừa rồi có một trận tuyết lớn rơi xuống, trời trở nên lạnh hơn, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Buổi tối ra ngoài ăn lẩu đi, đã sớm muốn ăn.”



“Được.” Ba người khẳng định là nghe theo hắn.



Tâm động không bằng hành động, nhìn thời gian đã sắp tới năm giờ, bốn người lập tức mặc quần áo rời nhà, miễn cho trên đường bị kẹt xe. Nhạc Thiệu lái xe, Tôn Kính Trì ngồi ở ghế phó lái, Yến Phi lộ ra vẻ mệt mỏi tựa vào trên vai của Tiêu Tiếu. Hơn một tháng không học, hôm nay lại học nguyên một ngày, đầu đều ong nhức, cũng có một loại cảm giác suy yếu. Lần này thương tổn vẫn là bị thương tới nguyên khí, cho dù mỗi ngày uống sữa uống canh gà cũng không chữa được, xem ra còn phải rèn luyện.



“Có phải hay không không thoải mái?”



Tiêu Tiếu sờ trán của Yến Phi. Yến Phi nhắm lại đôi mắt, nói: “Không, chỉ là lâu rồi không có lao động trí óc, có chút đau nhức.” Thanh âm của hắn mang theo vài phần nồng đậm mệt mỏi, Tiêu Tiếu nghe được miệng khô lưỡi khô. Từ khi biết được Yến Phi là ai, ba người sẽ không đi tìm kẻ khác để giải quyết, đều nghẹn tới chết mới tìm ngũ cô nương của mình.



* ngũ cô nương:  là bàn tay, ở đây là chỉ thủ dâm



“Vậy anh dựa vào em nghỉ ngơi trong chốc lát đi, tới rồi sẽ gọi anh.”



“Ừ.”



Chiều cao khác biệt ở thời điểm này liền biểu hiện ra ưu thế. Thoải mái mà tựa vào trên vai của Tiêu Tiếu, Yến Phi thật sự là có chút mệt nhọc. Tiêu Tiếu vươn tay ôm lấy thắt lưng của Yến Phi, trong mắt hiện lên vui mừng.



Xe đi hết hơn một giờ mới tới được chỗ ăn lẩu. Yến Phi vừa ngủ được một giấc ngắn, so với vừa rồi cảm giác tốt hơn rất nhiều. Quàng lên khăn cổ, hắn theo Tiêu Tiếu xuống xe, Nhạc Thiệu khóa xe. Ở trước khi đi, Nhạc Thiệu đã gọi điện thoại cho ông chủ của tiệm lẩu, đã đặt trước phòng. Xe của hắn dừng lại, ông chủ tiệm lẩu cũng đi ra đón tiếp. Thái tử gia quang lâm, đây cũng không phải là việc nhỏ.
Vệ Văn Bân không khách khí kéo ra ngăn kéo đựng đồ ăn của Yến Phi, lấy ra một túi bánh cookie, rồi mới mở ra, phân cho Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu. Loa trong ký túc xá đúng lúc này vang lên, bên trong truyền tới thanh âm của bác bảo vệ: “Yến Phi, dưới tầng có người tìm cậu.”



Yến Phi động tác đánh chữ dừng lại.



“Yến Phi có đó không? Dưới tầng có người tìm.”



“Có.”



Nói với ba người đang cùng mình tán gẫu là có người ở dưới tầng tìm hắn, Yến Phi cầm lấy áo khoác, đi ra cửa đổi giày rồi bước ra ngoài, trong tay còn cầm theo viên chocolate kia.



“Ai tìm Yến Phi vậy?” Vệ Văn Bân buồn bực.



“Muốn đi xem hay không?” Tiêu Bách Chu hỏi Tiêu Dương.



Tiêu Dương do dự nói: “Vẫn là chờ anh ấy trở về rồi lại hỏi đi. Chúng ta cùng đi qua, giống như là đang giám thị anh ấy vậy, không tốt.”



Ngẫm lại cũng thấy đúng, Tiêu Bách Chu lại tiếp tục chơi game, cùng người nào đó nói chuyện phiếm ở trên mạng.



Chạy xuống dưới tầng, Yến Phi hỏi bảo vệ: “Bác, là ai tới tìm cháu?”



Bác bảo vệ chỉ chỉ ba nam nhân đeo kính râm đang đứng ở trước cửa: “Là bọn họ, tìm cậu.”



Yến Phi cẩn thận đánh giá ba người, đi qua: “Các anh muốn tìm tôi?”



Trong ba người, có hai người mặc áo nhung đen, thân hình cao lớn. Nam nhân đứng ở giữa hai người có vóc dáng thấp, phủ một bộ áo lông dài màu đỏ, trên đầu đội một chiếc mũ len màu trắng, rất làm dáng. Hắn ta đối với Yến Phi gợi lên khóe môi, tháo xuống kính râm che khuất nửa khuôn mặt. Khi mặt của người nọ hoàn toàn lộ ra, đồng tử của Yến Phi trong giây lát liền co rút lại.



“Mày chính là Yến Phi a.” Ánh mắt của Đỗ Phong tràn ngập soi mói nhìn về phía Yến Phi, dùng gọng kính râm chống đỡ cằm của mình, “Không biết mày có hay không từng nghe qua tên của tao, tao tên là Đỗ Phong.”



Trong mắt của Yến Phi lướt qua một đạo hàn quang, hắn chậm rãi mở miệng: “Anh tên là, Đỗ Phong?”



“Xem ra mày chưa từng nghe qua tên tao.” Đỗ Phong một lần nữa đeo vào kính râm, chỉ chỉ ra phía sau, “Tìm một chỗ không có ai để nói chuyện đi.”



Dứt lời, hắn ta xoay bước bước đi, không sợ Yến Phi không đi theo.



Yến Phi quả thực đi theo, viên chocolate trên tay phải ở thời điểm khi Đỗ Phong nói ra tên mình liền bị hắn một phen bóp nát, khớp xương trên mu bàn tay gồ cả lên.