Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 49 :
Ngày đăng: 05:35 19/04/20
Tiêu Dương dựa vào vách tường, xụi lơ ngồi trên mặt đất, hiện tại chân của cậu đều mềm nhũn. Vệ Văn Bân hơi sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là làm sao a? Nhạc ca bọn họ thích Yến Phi lại đi tìm người khác?”
“Sau này sẽ lại giải thích với cậu, tôi chỉ có thể nói, anh trai của tôi, bọn họ lần này gặp phiền toái lớn rồi.”
Tiêu Dương ngón tay không yên gọi điện thoại cho anh trai, tiếng chuông vừa mới vang lên một tiếng thì điện thoại lập tức được nhận.
“Anh.”
“Tiểu Dương! Tình huống của Phi sao rồi?”
“Nổi giận.” Tiêu Dương nuốt nuốt nước miếng, che miệng nhỏ giọng nói với di động: “Anh ấy ném vỡ cả điện thoại. Anh, lần này chuyện không thích hợp a. Đỗ Phong tới tìm Yến ca gây phiền toái, tuyệt đối là có chỗ dựa vững chắc. Hắn ta hôm nay còn dẫn theo người tới, đem Yến ca đánh bị thương.”
“Cái gi?! Phi có bị thương hay không!”
“Bị thương. Em cùng Bách Chu đem Yến ca khuyên nhủ, hiện tại đã bình tĩnh một chút, anh ấy bảo bọn em đi ra ngoài, nói là anh ấy muốn một mình yên tĩnh. Anh, em có thể cầu tình cho các anh như thế nào liền cũng đã cầu rồi, còn lại các anh cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.”
“Tiêu Dương, đem điện thoại đưa cho tôi.” Tiêu Bách Chu vươn tay.
Tiêu Dương nhìn y một cái, nói: “Anh, em đem điện thoại đưa cho Bách Chu.” Rồi mới đưa điện thoại di động qua.
Từ trong phẫn nộ của Yến Phi cùng giải thích của Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu đã có thể phỏng đoán được đại khái, cầm lấy di động, y nói: “Tiêu ca, tôi cảm thấy so với tình cảm của các anh đối với cậu ấy, cậu ấy càng tức giận hơn chính là chuyện của Đỗ Phong. Chờ tới lúc gặp Yến Phi, các anh cái gì cũng đừng nói, để cho cậu ấy đánh các anh tới lúc nguôi giận. Yến Phi hiện tại đang nổi nóng, chờ tới khi cậu ấy hết tức, tôi dám nói cậu ấy tuyệt đối sẽ không rời khỏi các anh.”
“Cậu vì sao có thể khẳng định như vậy?” Thanh âm của Tiêu Tiếu run rẩy. Ở sau khi Yến Phi cúp điện thoại của Tôn Kính Trì, ba người bọn họ đã hoàn toàn trở nên luống cuống.
Tiêu Bách Chu lý trí phân tích nói: “Tôi cùng với Văn Bân trước kia đối với cậu ấy không tốt, cậu ấy cũng không cùng chúng tôi so đo, huống chi là các anh. Yến Phi đối với người mình không quan tâm, tuyệt đối sẽ không nổi giận. Cậu ấy sở dĩ giận tới như vậy hoàn toàn là bởi vì để ý các anh. Bằng không cậu ấy cũng sẽ không nói ‘các anh tìm ai cũng được vì cái gì lại đi tìm Đỗ Phong’. Cậu ấy là người vô cùng kiêu ngạo, một kẻ lớn lên giống cậu ấy, lại vũ nhục cậu ấy, cậu ấy làm sao không tức. Các anh nguyên nhân tìm Đỗ Phong, Tiêu Dương đã giải thích qua rồi, chờ tới lúc đến đây, các anh một chữ cũng đừng nói. Nếu Yến Phi đã biết được ý tứ của các anh, kia không bằng liền nhân cơ hội này đâm thủng là được.”
“…” Tiêu Tiếu gắt gao nắm chặt di động, hô hấp không xong.
“Tiêu ca, không phá thì không xây được, không có gì so với tình huống hiện tại càng không xong hơn. Cậu ấy cho dù tức, cũng sẽ không muốn chứng kiến các anh đi tìm chết. Tình cảm giữa các anh hơn hai mươi năm cũng không phải là giả.”
Giản Trọng Bình nhìn thấy máu trên tay của Yến Phi, không dám trì hoãn, lập tức đi tới nâng lên tay phải của Yến Phi. Yến Phi hạ tầm mắt, không nói một lời. Ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ở hai ghế sopha bên cạnh ngồi xuống, nhìn chằm chằm Yến Phi.
Giản Trọng Bình cảm thấy không khí ở đây thực quỷ dị, da đầu run lên, cẩn thận giúp Yến Phi kiểm tra cổ tay, rồi mới từ trong hộp thuốc mà cậu ta mang tới, lấy ra một cuộn băng gạc. Ở trên cổ tay phải của Yến Phi cuốn vài vòng băng gạc thật dày để cố định, lại đem thuốc giảm nhiệt xoa lên trên mu bàn tay của hắn.
Giản Trọng Bình biết vết thương nặng nhất ở trên thân của Yến Phi là chỗ nào, sau khi giúp Yến Phi băng bó tốt xong, cậu ta nói: “Cậu để tôi nhìn vai trái của cậu.”
“Bả vai không có việc gì, chính là hơi bị rách một chút.” Thanh âm của Yến Phi không có độ ấm.
Nuốt nuốt nước bọt, Giản Trọng Bình từ trong hộp thuốc lấy ra một lọ thuốc bôi, giao cho Hà Khai Phục, nói: “Một ngày hai lần, sau khi bôi xong thì không được để gặp gió. Cổ tay vẫn là nên đi bệnh viện khám lại một chút, để kiểm tra xem có xảy ra chuyện gì hay không.”
Hà Khai Phục nhìn Yến Phi, nói: “Ngày mai anh sẽ dẫn cậu ấy tới bệnh viện.” Rồi gã mới nói: “Nhạc Thiệu, đi tới phòng bếp lấy chút đá lên đây.”
Nhạc Thiệu vừa mới đứng lên, Yến Phi lập tức cắt ngang: “Không cần.”
Nhạc Thiệu nhếch môi, đứng ở tại chỗ.
Yến Phi một cái liếc mắt nhìn ba người cũng không có, tầm mắt của hắn đặt ở trên cổ tay đã được băng lại, thanh âm cũng lạnh băng nói: “Lão Hắc, cậu cùng Trọng Bình đi ra ngoài.”
Trong lòng của Giản Trọng Bình lại nảy lên một cỗ khác thường, đối phương gọi cậu ta như vậy, giống như đã quen biết cậu ta từ lâu rồi. Nhưng thời điểm Yến Phi ở trong bệnh viện, hai người bọn họ rõ ràng không có bao nhiêu quan hệ cá nhân.
“Trọng Bình, đi thôi.”
Hà Khai Phục đứng dậy, Giản Trọng Bình thu dọn lại hộp thuốc, mang theo một bụng tràn ngập nghi hoặc, đi theo Hà Khai Phục rời ra ngoài.
Cửa lớn của biệt thự đóng lại, Yến Phi cầm lấy một cuốn tạp chí đặt ở trên mặt bàn trà, cuộn lại, hướng Nhạc Thiệu đánh tới. Nhạc Thiệu không tránh né, mà mở rộng cánh tay ôm lấy cổ của hắn.
“Anh! Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh…”
Hai người ngã xuống trên sopha, tạp chí ở trong tay của Yến Phi không ngừng dùng sức đánh lên trên lưng của Nhạc Thiệu. Nhạc Thiệu điên cuồng ghé vào lỗ ai của hắn, một lần lại một lần hô lên ‘Em yêu anh’. Không để ý tới những cái đánh đang rơi xuống trên người mình, Nhạc Thiệu chế trụ cằm của Yến Phi, hôn xuống.