Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 5 :

Ngày đăng: 05:34 19/04/20


Ba phút sau, Chung Phong ánh mắt quái dị nhìn thân thể mới của chính mình này, lại nhìn nhìn vẻ mặt cẩn thận của nam nhân, cưỡng chế nội tâm phập phồng, mở miệng: “Cha, con muốn đi nhà vệ sinh.”



“A, được, được, để ba đỡ con đi. Có thể xuống giường không?”



“Có thể.”



Lão nam nhân vội vàng đỡ đứa con, không chú ý tới con trai đã thay đổi một số cách gọi. Giống như không gọi ‘ba’ mà sửa thành ‘cha’; không gọi ‘nhà xí’ mà lại gọi là ‘nhà vệ sinh’; hơn nữa, con trai một từ địa phương cũng chưa hề nói qua.



Đi vào trong nhà vệ sinh, Chung Phong hung hăng nhìn bản thân trong giương. Vì sao lại là hung hăng? Bởi vì cho tới hiện giờ hắn còn chưa tin rằng mình vẫn còn sống, hoặc nên nói, bản thân đã đầu thai. Bên người của hắn, cha của khối thân thể này cao cao giơ tay phải lên giúp hắn cầm bình nước biển. Đôi tay hàng năm vất vả vì lao động, nam nhân vì còng lưng mà thấp hơn hắn cả một cái đầu, cũng vẫn cố gắng cầm lấy bình nước biển, sợ máu ở mu bàn tay của con trai sẽ bị chảy ngược.



Chung Phong đứng ở trước gương hết nửa ngày, người cha này một câu nén giận cũng chưa từng nói. Ông chỉ hỏi xem hắn có mệt hay không, có muốn quay trở về phòng bệnh hay không, lại một chút cũng chưa từng nói tay đang cầm bình nước biển của mình bị tê.



Chung Phong quay đầu, tay phải cầm lấy bình nước biển trên tay của người cha, giơ lên, ảm đạm cười: “Cha, để con cầm cho, cha đỡ con trở về.”



Không nghĩ tới con trai lại nở nụ cười, người cha này lập tức đi tới đỡ con trai. Nếu là trước đây, Chung Phong khiết phích tuyệt đối sẽ không để cho một người toàn thân lôi thôi nhếch nhác như vậy tới gần đỡ mình, nhưng giờ khắc này, hắn áp chế xuống tật xấu khiết phích. Đây là một người cha hiền lành tốt bụng.



Một lần nữa quay trở về trên giường, sau khi tựa vào gối đầu, trong đầu của Chung Phong nhanh chóng hiện lên một ít ——- những kí ức do nguyên chủ của khối cơ thể này lưu lại, là những trí nhớ còn chưa có tiêu tán theo cái chết của chủ nhân. Người vừa rồi đỡ Chung Phong trở về tên là Yến Tam Ngưu, là cha của chủ nhân khối cơ thể này. Mà bản thân hiện tại, gọi là Yến Phi. Quê quán quả nhiên giống như hắn đoán, là một huyện nghèo khó ở vùng tây bắc. Yến Phi năm đó là Trạng Nguyên trong vùng, có thể đỗ được vào đại học Đế Đô danh giá đứng đầu đế đô.



Có thể nói, Yến gia bởi vì một vị Trạng nguyên này mà được không biết bị bao nhiêu người đố kỵ. Đông mượn tây mượn, hơn nữa được trong huyện giúp đỡ, Yến Phi lúc này mới có thể như ý nguyện đi học đại học. Chính là đứa nhỏ xuất thân nông thôn nghèo khó đi tới đế đô, nơi hội tụ không biết bao nhiêu tinh anh danh giá. Loại chênh lệch bối phận thân thế này, bối cảnh cùng hoàn cảnh cuộc sống khác biệt khiến cho thiếu niên đầy cõi lòng hi vọng càng lúc càng bị chịu đả kích, cuối cùng một lọ thuốc ngủ đã kết thúc nhân sinh tự ti của chính mình, rồi mới tiện nghi Chung Phong cũng đồng dạng tự sát.



Yến Phi là ở trong ký túc xá tự sát, vốn cuối tuần ký túc xá không có ai, hẳn là đã chết chắc. Nào có biết ngày đó có một sinh viên bởi vì có việc, người đó trở lại ký túc xá để lấy đồ vật này nọ, cho nên liền phát hiện ra Yến Phi tự sát. Yến Phi được đưa tới bệnh viện, gây sức ép rửa ruột một lần, cuối cùng mới cứu lại được một cái mạng nhỏ. Mà cha của Yến Phi sau khi nhận được điện thoại thông báo của trường học xong, suốt đêm ngồi xe lửa đi tới đế đô. Bởi vì không có tiền, người cha này liền mua vé đứng, một ngày một đêm chạy tới nơi để khuyên giải tâm tình của đứa con.



Chung Phong cảm thấy được Yến Phi cùng với mình thực khốn kiếp giống nhau. Yến Phi là cô phụ cha mẹ yêu thương đau lòng cho cậu ta, mà hắn… nghĩ tới ba người kia, Chung Phong, hoặc nói chính xác là Yến Phi của hiện tại trong lòng rất khó chịu. Nhưng mà nếu để cho hắn lại lựa chọn một lần nữa, hắn có lẽ sẽ vẫn lựa chọn đi con đường ấy. Áp lực hơn hai mươi năm, hắn thực sự không thể tiếp tục kiên trì thêm nữa. Hắn không muốn làm quan, không muốn kết hôn, hắn chỉ muốn vẽ tranh, muốn tùy thời đều có thể cầm hành lý đi tới những nơi có cảnh đẹp mà hắn muốn vẽ, muốn chụp ảnh. Hắn thích cuộc sống tự do, thích bầu không khí tràn ngập nghệ thuật, thích bản thân có cùng chung chí hướng với cả gia đình, mà không phải là một cuộc sống vinh quang bị cha mình an bài mọi thứ, thậm chí bản thân phải cùng một nữ nhân mình không yêu thích gì kết hôn. Nghĩ tới sau này còn phải cùng nữ nhân mình không thích kia sinh hạ một đứa nhỏ, Chung Phong đã muốn nôn.



“Cha, cha an tâm đi, con sẽ không lại làm ra chuyện điên rồ nữa. Trải qua một cửa sinh tử, con xem như sống lại.”



“Được, được… con suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi…”



Nghe được lời nói của con trai, Yến Tam Ngưu không an lòng mấy ngày hôm nay lập tức khóc ròng. Bất quá tuổi chỉ mới hơn 40, lại khiến cho ông càng trở nên nhiều thêm một vòng tuổi. Nhìn nước mắt của người cha này, Chung Phong, à không, hắn hiện tại là Yến Phi, là Yến Phi.
“Được, tôi lập tức trở về ngủ.”



Hộ sĩ cũng không quản hắn, đi sang phòng khác kiểm tra. Yến Phi đột nhiên ngăn cô lại, hỏi: “Có báo chí gì không? Tôi muốn đọc báo.”



“Cậu đi lấy đi, ngay ở trên bàn.”



“Cảm ơn.”



Ở trong tình huống không rõ ràng, phương thức tốt nhất chính là đọc báo. Yến Phi đi tới phòng hộ sĩ, trong phòng không có ai, hắn lấy một tờ báo đặt ở trên bàn, đơn giản ngồi xuống ghế cầm lên đọc. Hắn muốn nhìn một chút, có hay không tin tức liên quan tới ‘mình’, hoặc là, tin tức của ba người kia.



Yến Phi cũng biết hi vọng không lớn. Mặc kệ là tin tức về hắn hay là về ba người kia thì cũng sẽ bị áp chế. Nhưng mà hi vọng tuy rằng không lớn, Yến Phi vẫn có chút hi vọng. Nào biết mới đem tờ báo lật qua lật lại một cái, Yến Phi càng đọc mi tâm càng nhíu chặt. Trên trang chính trị của tờ báo, như thế nào người lãnh đạo cao nhất lại thay đổi? Nhìn tên của các vị lãnh đạo khác, Yến Phi phát hiện trong đó rõ ràng có cấp dưới của Nhạc gia, Tôn gia cùng Tiêu gia. Lúc này bất quá mới trôi qua một tháng, trong nước như thế nào quyền lực lại chuyển giao?



Được rồi, Yến Phi thật cao hứng khi mình sống lại vẫn là đế đô kia, thế nhưng nếu như phạm vi quyền lực chuyển giao lớn như vậy thì hẳn phải có hội nghị quan trọng mới đúng, nhưng trên báo chí vì sao lại không có một chút thông báo nào? Hoặc bình thường phải có một nhân vật trọng yếu trong giới chính trị đi ra phát biểu. Quân bộ trong nước vẫn là một tồn tại thần bí, chỉ có báo chí thuộc quân đội mới có thể lộ ra được một ít tin tức của quân đội hoặc là một ít công bố cần thông báo tới người dân. Cho nên, trên báo chí không tìm thấy được tin tức của quân đội là chuyện bình thường, thế nhưng chính giới lại an tĩnh như vậy, thực không bình thường.



Yến Phi nghĩ tới bản thân có phải hay không lấy sai báo rồi, lại thấy —- đây là Đế Đô Văn Báo —– một trong những tờ báo chí có quyền uy nhất ở Đế Đô. Kia như thế nào lại an tĩnh vậy? Đột nhiên, Yến Phi hít một ngụm khí lạnh, hai mắt gắt gao nhìn dòng chữ ngày tháng năm thật lớn bên trên tờ báo Đế Đô Văn Báo, đầu trống rỗng.



—– Ngày 11 tháng 10 năm 2015.



Năm 2015… năm 2015… năm 2015…



Oanh một tiếng, trong đầu của Yến Phi nổ tung. Nếu trí nhớ của hắn không hỗn loạn, như vậy thời gian mà hắn chết là vào ngày 18 tháng 9 năm 2010!



2010… 2015… 2010… 2015… 2010… 2015…



“Rầm!”



Tờ báo rơi trên mặt đất, Yến Phi mạnh mẽ đứng lên, cơ hồ muốn đem dòng chữ ngày tháng năm kia trừng thành một cái động. Hắn, sống lại ở năm năm sau?!