Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 51 :

Ngày đăng: 05:35 19/04/20


Trong phòng khách, Yến Phi dựa vào trên lưng ghế sopha, Tiêu Tiếu tay cầm khăn mặt bao bọc đá ở bên trong giúp hắn xoa mặt. Náo loạn lớn một trận, Yến Phi đã bình tĩnh trở lại, thay một thân quần áo, đem mặt lau đi, bả vai cũng đã được bôi thuốc. Nhưng mà di chứng sau đó cũng liền xuất hiện. Hắn hiện tại hai tay đều không động đậy nổi, vai trái đau, cổ tay phải cũng đau, không chỉ có như thế, ánh mắt của hắn cũng sưng lên, khóe mắt còn có vết bầm, xương gò má cùng khóe miệng có vết rách. Yến Phi cảm thấy bản thân thực xui xẻo, từ sau khi tỉnh lại tới giờ, hắn liền cùng đau đớn không tách ra được.



Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng tỉnh táo lại, ba người ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh của Yến Phi. Hà Khai Phục pha hồng trà, bốn người đều đã bình tĩnh trở lại, gã là người cao hứng nhất.



“Tốt lắm.” Yến Phi thoáng tránh mặt ra, không để cho Tiêu Tiếu xoa đá hộ hắn nữa. Hiện tại xoa đá hiệu quả cũng không quá lớn.



Tiêu Tiếu đem khăn mặt đem tới trong phòng vệ sinh, Tôn Kính Trì cầm lấy một chén trà, thổi cho bớt nóng, sau đó đưa tới bên miệng của Yến Phi. Yến Phi không cự tuyệt, uống vài ngụm. So với ban đầu sự việc bị bại lộ, sau khi Yến Phi chỉ trích ‘Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu’ bọn họ thương tổn hắn, ba người đã không còn hoảng hốt sợ hãi nữa.



Khi Tiêu Tiếu trở lại, Yến Phi nói: “Chuyện này còn chưa xong, nhất định phải đòi nợ trở về.”



Thần sắc Nhạc Thiệu lập tức trở nên âm ngoan: “Em sẽ không tha cho Hứa Cốc Xuyên!”



Yến Phi trừng mắt nhìn anh một cái: “Ba người các em thành thật ở nhà tỉnh táo lại cho anh! Hai tháng này tự mình cấm túc đi. Trong hai tháng này không cho các em đi ra khỏi nhà, lễ mừng năm mới cũng ở nhà cho anh.” Tiếp theo, hắn nhìn về phía Hà Khai Phục, “Đặt cho tôi vé xe lửa vào ngày 21 tháng 1, qua mười lăm tháng giêng âm tôi mới trở lại.”



“Phi!” Ba người không đồng ý. Không phải đã nói là mùng 4 âm sẽ trở về sao? Hơn nữa ngày 21 đã đi, quá sớm!



Yến Phi hừ lạnh: “Đây là trừng phạt, biết không? Vốn anh còn muốn nói rằng sẽ về sớm, hiện tại anh sửa lại chủ ý! Ba người các em nghe rõ cho anh, hai tháng này, tự mình cấm túc suy nghĩ tỉnh táo lại. Nếu để anh biết được các em thừa dịp anh không có ở đây, trộm ra khỏi cửa, sẽ tăng thêm hai tháng nữa. Trong hai tháng tăng thêm này, anh sẽ không về nhà, các em tự mình xử lý đi!”



Yến Phi lúc này thực sự đã muốn cấp cho ba người bọn họ một chút giáo huấn hung ác. Hắn đã nói tới như vậy, ba người dù không nguyện ý thì cũng phải nguyện ý. Cùng sống chung với ‘Chung Phong’ hơn hai mươi năm, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy người này nổi giận tới như vậy, mà bọn họ lại chính là đầu sỏ khiến cho đối phương tức giận. Đừng nói là hai tháng trừng phạt, cho dù là hai năm, bọn họ cũng nhận, chỉ cần Yến Phi tiếp tục ở cùng một chỗ với bọn họ.



Chuyện này thì Hà Khai Phục không giúp được gì cho ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu. Dựa theo phán đoán trước kia của gã, kết quả hiện tại đã là kỳ tích, gã không dám tiếp tục cầu tình cho ba người.



Ba người thành thật, Yến Phi tiếp tục nói: “Hứa Cốc Xuyên lần này làm ra chuyện như vậy, bất quá anh có thể đoán được tâm lý của cậu ta. Cậu ta nếu như biết anh là ai, tuyệt đối sẽ không để cho Đỗ Phong kia tới ghê tởm anh. Anh hiện tại chỉ là không dám chắc, cậu ta có phải hay không cũng có ý khác, cho nên mới bao dưỡng Đỗ Phong, hay chỉ đơn giản là bởi vì tức giận.”



“Anh ta dám!” Ba người lập tức bùng nổ.



Yến Phi không khách khí nói: “Ngay cả mấy đứa các em cũng dám, cậu ta vì sao không dám!”



Tôn Kính Trì nhảy dựng lên: “Anh ta nếu dám đối với anh có cái ý tứ kia, em nhất định sẽ giết anh ta! Tình cảm hơn hai mươi năm của bọn em với anh, anh ta tính là hàng gì?”



“Em ngồi xuống cho anh!” Yến Phi bị phản ứng của Tôn Kính Trì khiến cho trái tim đập nhanh hơn, cũng có chút thẹn quá hóa giận.



Tôn Kính Trì không cam lòng ngồi xuống, sắc mặt vẫn tràn ngập oán hận. Yến Phi tức giận tới mức đạp y một cước. Hắn thực không hiểu, hắn bất quá chỉ là nhắm mắt mở mắt một cái, thế giới vì sao lại thay đổi nhiều tới như vậy.



“Các em nghe rõ cho anh, không được đi tìm Hứa Cốc Xuyên gây phiền toái.”



“Vì cái gì!”



Lời nói của Yến Phi đã trực tiếp châm nổ quả bom trong lòng của ba người. Tiêu Tiếu ôm lấy cổ của Yến Phi, lớn tiếng hỏi: “Anh có phải hay không thích anh ta?! Anh sẽ không phải là thích anh ta đi!”



Tôn Kính Trì lại không chút cố kỵ, hét lên: “Em không cho phép! Em tuyệt đối không cho phép anh thích anh ta!”
“Vậy các em có nghe lời anh hay không?”



“…”



“Có nghe hay không!”



“… Nghe.”



Chấp nhận, bọn họ chấp nhận, chỉ cần người này không rời khỏi bọn họ, chỉ cần người này nguyện ý cùng sống chung với bọn họ, bọn họ cái gì cũng đều nghe theo.



“Ba người các cậu không cần phải ăn giấm chua với Hứa Cốc Xuyên.” Hà Khai Phục nhịn không được mở miệng, “Hứa Cốc Xuyên nếu đối với Đại Phi có ý tứ gì, đã sớm cùng các cậu tranh giành tro cốt rồi. Năm năm này, cậu ta đối với các cậu tuy rằng chán ghét, nói trắng ra chỉ là đơn thuần không thích nhìn các cậu tìm thế thân mà thôi. Liền giống như anh, anh mỗi lần nhìn thấy Đỗ Phong liền phát cáu, cho nên hai bên các người đều xem đối phương không vừa mắt. Đều đã là người trưởng thành rồi, đừng có không lý trí như vậy, nhìn xem hôm nay việc này đã náo loạn tới đâu.”



Ba người thoáng buông Yến Phi ra, Tiêu Tiếu buồn bã nói: “Anh, bọn em sai lầm rồi. Nhưng mà bọn em không có hôn qua Đỗ Phong, mỗi lần lên giường cũng đều mang bao.”



Cậu còn chưa dứt lời, lửa giận của Yến Phi lại nổi lên.



“Mang bao cũng là làm! Em còn dám nói. Hắn ta trừ bỏ khuôn mặt ra, làm sao giống anh? Làm sao giống anh!”



“Không giống, một chút cũng không giống, đều là lỗi của bọn em.”



Ba người không dám tiếp tục ngụy biện, cũng không có cách nào ngụy biện được.



“Đi tới phòng bếp quét tước sạch sẽ cho anh, từ hôm nay trở đi, mấy đứa nấu cơm.”



Ba người ngoan ngoãn đứng lên, đi vào phòng bếp.



“Đem di động để lại.”



Ba người đem di động đặt lên trên mặt bàn. Yến Phi là sợ bọn họ bằng mặt không bằng lòng, tìm người đi trả thù Hứa Cốc Xuyên. Hắn nếu tin tưởng ba người này cùng Hứa Cốc Xuyên chung sống hóa bình, hắn mới thật sự là kẻ ngốc.



Ba người ủ rũ đi vào trong bếp, cửa cũng đóng lại, khí thế của Yến Phi nhất thời không còn, xụi lơ ở trên ghế sopha. Hà Khai Phục lập tức tiến tới bên người hắn, hỏi: “Lão Chung, cậu chuẩn bị làm sao đây?”



Yến Phi vô lực nhìn gã một cái, cười khổ: “Tôi có thể làm sao? Cậu cho tôi một cái đề nghị đi có được hay không?”



“…” Hà Khai Phục nhìn hắn, cũng là cười khổ.



“Cho tôi một điếu thuốc.”



Hà Khai Phục lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi giao cho Yến Phi.