Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 61 :

Ngày đăng: 05:35 19/04/20


Vẫn là căn hộ kia của Hứa Cốc Xuyên, vẫn là trà Đại Hồng Bảo. Bất quá hai người uống trà tâm tình cùng một ngày trước là hoàn toàn bất đồng. Yến Phi thực tự tại vùi người trên ghế sopha, hưởng thụ phục vụ của Hứa Cốc Xuyên. Hứa Cốc Xuyên trên mặt cũng ít đi rất nhiều âm trầm, nhiều hơn một chút ôn hòa.



“Cậu quyết định cùng bọn họ ở chung một chỗ?”



Từ trong miệng của Yến Phi nghe được mọi chuyện mà hắn đã từng trải qua, Hứa Cốc Xuyên buông xuống toàn bộ bất mãn trong lòng. Yến Phi lúc trước cố kỵ cũng không phải là làm quá.



Yến Phi trầm mặc một lúc, sau đó nghiêm túc trả lời: “Nếu nói, trên thế giới này có ai là tôi không thể từ bỏ, trừ bỏ ba tiểu tử kia ra, tìm không ra được người nào khác. Không biết tình cảm này có tính là tình yêu hay không, nhưng mà bọn họ đã sớm trở thành một phần quan trọng trong sinh mệnh của tôi.”



Hứa Cốc Xuyên trầm giọng: “Nếu bọn họ là một phần quan trọng trong sinh mệnh của cậu, cậu vì sao lại tự sát?”



Yến Phi vô cùng tự trách nói: “Tôi đã bỏ rơi bọn họ; nhưng tôi lại không muốn nghĩ tới chuyện bọn họ sẽ rời bỏ tôi. Cốc Xuyên, tôi tuy rằng còn chưa thể chấp nhận cùng bọn họ làm những chuyện cực kỳ thân mật, nhưng tôi cũng minh bạch. Cho dù bọn họ không có yêu tôi, tôi cũng sẽ không cùng người khác kết hôn. Nếu ngay cả thân mật của ba người bọn họ mà tôi còn không chấp nhận được, vậy thì tôi càng không chịu được khi đối tượng đổi thành người khác. Còn có ai có thể giống như ba người bọn họ, ở bên cạnh làm bạn với tôi hơn hai mươi năm? Không ai cả. Cho nên…” Hắn nhún nhún vai, “Tôi chấp nhận.”



Hứa Cốc Xuyên nhíu mày: “Có người nào nói cho cậu biết, cậu là một tên ngốc trong vấn đề tình cảm hay chưa?”



Yến Phi cười cười: “Có a, là lão Hắc.”



Hứa Cốc Xuyên rất không khách khí phun tào: “Cậu cùng bọn họ ở chung một chỗ, đúng là tuyệt phối!”



“Ha ha…” Yến Phi không phủ nhận, ngược lại nói: “Cậu thì sao? Đã năm năm rồi, còn chưa tìm ra được người phù hợp với bản thân sao?”



Hứa Cốc Xuyên lắc đầu, một bộ biểu tình ‘cậu hiểu tôi mà’, nói: “Đợi tới khi tôi giúp Hứa gia lưu lại đời sau xong, tôi sẽ kết hôn. Nhưng mà tôi sẽ không để cho nữ nhân kia can thiệp vào tự do của tôi. Mục đích duy nhất mà tôi muốn kết hôn chính là để cho đứa nhỏ trở thành con hợp pháp, không hơn.”



“Cậu đúng là lãnh huyết.” Yến Phi vì bà xã tương lai của Hứa Cốc Xuyên mà bi ai.



Hứa Cốc Xuyên không quan tâm, nói: “Nữ nhân cần tới bối cảnh của Hứa gia, sẽ không để ý đảm đương nhiệm vụ trở thành công cụ sinh dục. Chúng ta những người như vậy, có mấy ai là chân chính vì yêu mà kết hôn? Đừng có nói giỡn. Cái loại si tình như Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ở trong đại viện chỉ có ba người, còn đều bị cậu đoạt sạch.”



“Sao vậy, cậu ghen tị nha.” Yến Phi sắc mặt rất đắc ý.



Hứa Cốc Xuyên chà chà cánh tay nổi đầy da gà: “Tôi thực sự không hưởng thụ nổi ba tên kia, vẫn là lưu lại cho cậu đi.”



Yến Phi cười cười, rồi mới lộ ra một chút nghiêm túc: “Chuyện của Thiệu Thiệu bọn họ, trưởng bối của ba nhà thực sự mặc kệ sao? Cho dù chú dì bọn họ đồng ý, nhóm lão thái gia cũng sẽ không cho phép đi? Chuyện này tôi không dám hỏi Thiệu Thiệu bọn họ, cũng không dám hỏi lão Hắc, cậu biết cái gì thì cũng đừng có lừa tôi, để cho tôi chuẩn bị tâm lý.”



Hứa Cốc Xuyên sắc mặt không tốt, nói: “Nhạc Thiệu bọn họ sau khi cậu tự sát liền náo loạn vô cùng, ba người đó suýt chút nữa thì bị phế bỏ, ba gia tộc chỉ cầu bọn họ có thể tiếp tục sống, còn lại những cái khác đều mặc kệ. Bằng không cậu cho rằng vì sao chuyện giữa ba người bọn họ cùng với Đỗ Phong, trưởng bối của ba nhà lại để mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm. Lúc ấy liền ngay cả Cao bá bá cũng bị kinh động, cậu nghĩ xem bọn họ náo loạn có bao nhiêu lớn.”


“Văn Bân, cậu ngứa da à?” Tiêu Bách Chu quả thực cảm thấy người này là đang muốn bị đánh.



Vệ Văn Bân liên tục tránh né công kích của Yến Phi, cười nói: “Tôi đây không phải bởi vì nhìn thấy cậu ta sau khi trở về liền buồn bã ỉu xìu, cho nên muốn điều tiết không khí một chút hay sao.”



“Điều tiết cái rắm! Lão tử muốn đánh chết cậu!”



Người này còn dám nhắc tới chuyện mọc râu, đây chính là chuyện mà hắn rối rắm nhất!



Tiêu Dương dùng hết sức mới có thể đem Yến Phi ấn trở lại trên ghế ngồi, Vệ Văn Bân cũng không né tránh nữa, đột nhiên nghiêm túc nói: “Để tôi giải thích, tôi vừa rồi chỉ là đùa một chút mà thôi. Yến Phi, kỳ thực thời điểm Nhạc ca bọn họ hôn cậu, tôi cảm thấy vô cùng lãng mạn, cảm thấy đây mới chính là nam nhân. Tôi chúc cậu cùng bọn họ hạnh phúc.”



Vệ Văn Bân nói như thế, cơn tức của Yến Phi nháy mắt liền hạ xuống. Đối phương có phải thực tâm chúc phúc hay không, hắn nhìn ra được.



“Ừ, coi như tiểu tử cậu phản ứng mau.” Cơn tức của Yến Phi tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.



Tiêu Dương lập tức cười nói: “Yến Phi, anh rốt cuộc cũng chịu chấp nhận mấy người anh trai. Sau này em có thể an tâm ngủ ngon rồi.”



Tiêu Bách Chu cũng không keo kiệt, nói lời chúc phúc: “Cậu ở trong ký túc xá của chúng ta là ‘cỏ’ có chủ đầu tên, hẳn là nên chúc mừng.”



* ‘Cỏ’ có chủ:  con gái có người yêu thì gọi là hoa có chủ, con trai có người yêu thì gọi là cỏ có chủ ==



“Đúng! Hẳn là nên chúc mừng. Tối mai tôi mời khách, chỉ có bốn người chúng ta!” Vệ Văn Bân một cước đạp lên trên ghế, hào khí vô cùng mà nói.



Yến Phi lộ ra nụ cười: “Tốt, Vệ công tử mời khách, nhất định là phải đi.”



“Vậy định sẵn như thế nhé.” Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu đều tán thành. Bọn họ bốn người trong ký túc xá đã rất lâu rồi không được ‘một mình’ đi ra ngoài ăn cơm.



Bị Vệ Văn Bân náo loạn một hồi như vậy, Yến Phi trong lòng đã không còn buồn bã nữa. Gọi điện thoại cho ba người kia, hàn huyên hơn một tiếng, Yến Phi rửa mặt rồi lên giường bắt đầu ôn tập. Bất quá những lời mà Hứa Cốc Xuyên nói với hắn ngày hôm nay, lại không ngừng hiện lên trong đầu, khiến cho hắn thủy chung không thể bình tĩnh. Sau khi sống lại, hắn nghĩ tới cuộc sống của mình sẽ thật an bình, thật bình thường. Nhưng mà sự thực chứng minh, lý tưởng thì tốt đẹp, nhưng mà sự thực thì tàn khốc. Hắn chỉ hi vọng khi những điều phiền toái kéo tới, hắn có thể tìm ra được biện pháp tốt nhất để giải quyết. Aiz, phiền toái lớn nhất hẳn là về việc đứa nhỏ đi.



Đứa nhỏ của Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu… Trước mắt của Yến Phi hiện ra phiên bản chibi của ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, hắn lập tức nở một nụ cười, khiến cho ba người khác trong ký túc xá phải hướng tầm nhìn lại đây. Người này đang nghĩ cái gì ở trong đầu vậy, có thể vui vẻ như thế.



Nếu không kết hôn mà chỉ cần đứa nhỏ… có lẽ, hắn cũng sẽ chấp nhận được đi. Nhưng mà nếu như đứa nhỏ không có giống với Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu, mà lại giống với mẹ của đứa nhỏ, vậy thì phải làm sao? Yến Phi lập tức lại trở nên không vui.



Tóm lại, thực mâu thuẫn.