Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 63 :
Ngày đăng: 05:35 19/04/20
Ngày hôm sau còn chưa tới 9 giờ, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng với Tiêu Tiếu đã tới. Hôm nay đã là ngày 19, tiếp qua một ngày nữa là Yến Phi sẽ trở về quê, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân cũng phải trở về nhà. Nhạc Lăng mời Tiêu Bách Chu tới căn hộ bên kia của mình để ở, dù sao thi xong rồi, ở lại trường học cũng chẳng để làm gì. Nhưng mà TIêu Bách Chu ngượng ngùng không muốn bỏ lại Vệ Văn Bân, y cũng hiểu được bản thân tới ở trong căn hộ của Nhạc Lăng có chút kỳ quái. Nhạc Lăng trộm gọi cho Tiêu Dương một cú điện thoại, Tiêu Dương dứt khoát mời Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân tới nhà mình ở, hai người cũng đồng ý.
Tiêu Dương còn chưa biết Nhạc Lăng đối với Tiêu Bách Chu có tình cảm. Nhạc Lăng chỉ làm bộ tùy ý ở trong điện thoại nhắc tới chuyện Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân ở trong ký túc xá hai ngày có thể sẽ nhàm chán linh tinh gì đó, Tiêu Dương cũng rất có nghĩa khí lập tức liền mời hai người về nhà mình ở. Nhạc Lăng cũng không phải là lừa dối gì Tiêu Dương, mà là sợ Tiêu Dương sẽ đem chuyện này nói lộ ra hết, khiến cho Tiêu Bách Chu bị dọa chạy mất. Chờ tới khi thời cơ chín muồi, hắn sẽ nói cho Tiêu Dương, hắn còn cần Tiêu Dương giúp hắn ở trong trường học ‘chăm sóc’ cho Tiêu Bách Chu nữa.
Cho nên hôm nay, không chỉ có Yến Phi muốn dọn giường cùng đóng gói hành lý, mà cả Tiêu Bách Chu và Vệ Văn Bân cũng muốn thu thập đồ đạc. Hai người ngày 22 liền trực tiếp từ nhà của Tiêu Dương đi ra sân bay. Đúng 9 giờ, Nhạc Lăng cũng tới. Tuy nói là tới đón Tiêu Dương, nhưng lại không ngừng lại hành động giúp Tiêu Bách Chu đóng gói hành lý, khiến cho Yến Phi cảm thấy bản thân hơi mẫn cảm.
Chưa tới 10 giờ rưỡi, bốn người trong ký túc xá đã thu thập xong đồ đạc. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đem hành lý của Yến Phi để lên trên xe của bọn họ, Nhạc Lăng đem hành lý của Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân để lên trên xe của mình. Hà Khai Phục đã đặt bàn, giữa trưa một đám người cùng nhau ăn uống, sau đó chia tay, chờ tới khi kỳ nghỉ đông châm dứt lại gặp lại.
Yến Phi thời điểm từ Đông Hồ trở về trường có lái xe đến, hiện tại ở trước cửa của ký túc xá có ba chiếc xe vô cùng xa hoa đang đậu, Yến Phi đứng ở bên cạnh một chiếc xe, cùng vài người cười cười nói nói, khiến cho rất nhiều sinh viên phải ghé mắt tới nhìn. Có không ít người quen biết với Yến Phi, hắn gần đây ở trong trường rất nổi tiếng. Thời gian gần đây là lúc mọi người lục tục về nhà, có không ít sinh viên từ trong ký túc xá mang theo hành lý đi ra. Vương Hiển Nhạc, Tương Điền và ba sinh viên khác trước kia cùng làm thêm trong căn tin kéo hành lý của mình đi ra, bọn họ đều là hôm nay trở về nhà, hẹn nhau cùng tới nhà ga.
Vài người liếc mắt một cái liền nhìn thấy được Yến Phi, ngừng lại. Yến Phi đưa lưng về phía bọn họ, đang cùng đám người Tiêu Dương nói chuyện. Nhạc Thiệu đóng cốp sau lại, tiếp đón mọi người lên xe, chuẩn bị xuất phát. Tôn Kính Trì mở ra cửa xe ở phía sau, y thực tự nhiên ôm lấy bả vai của Yến Phi, đem hắn kéo lên xe. Tiêu Tiếu lái chiếc xe mà Yến Phi trước đó lái tới trường học, Tiêu Dương cùng anh trai nhà mình ngồi chung một xe. Trên xe của Nhạc Lăng là Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn bân.
Ba chiếc xe dừng ở bãi đất trống trước cửa của ký túc xá, lần lượt rời đi. Trong đám sinh viên đang nhìn theo, có hâm mộ, có tò mò, cũng có ghen tị. Tương Điền lộ ra vẻ thất thần nhìn ba chiếc xe rời khỏi, trong lòng sinh ra một cỗ mất mác không nói nên lời. Vừa rồi khoảng cách của mình cùng Yến Phi cũng không có bao xa, chỉ cần y gọi một tiếng, Yến Phi nhất định sẽ nghe thấy. Nhưng mà y lại không hô lên được, Yến Phi khiến cho y có cảm giác xa lạ, hai người xa lạ thoạt nhìn qua là người ở trong hai thế giới bất đồng.
Có người khinh thường hừ lạnh một tiếng, rồi mới nói: “Đi thôi, đừng nhìn nữa. Chúng ta cũng không được như ai kia, có người đặc biệt tới đón ở tận cửa, chúng ta còn phải chờ xe bus nữa.”
Tương Điền hoàn hồn, vừa nói chuyện chính là Vương Hiển Nhạc, gã đã kéo hành lý đi ra ngoài. Y nhếch miệng, ở trong lòng thở dài một tiếng, sau đó cùng những người khác đuổi theo. Y biết Vương Hiển Nhạc không thích Yến Phi, trải qua chuyện vừa rồi, y cũng có thể lý giải được một ít tâm tư của Vương Hiển Nhạc. Yến Phi trước kia giống như bọn họ, hiện tại lại như phượng hoàng bay ra khỏi vùng núi hẻo lánh, đem bọn họ rớt lại ở phía sau một khoảng cách vô cùng lớn. Nhưng người có mệnh của mình, Yến Phi có thể biến thành phượng hoàng, đây cũng là bản lĩnh của chính hắn. Bọn họ cho dù có hâm mộ hơn nữa thì cũng không thể nào trở thành Yến Phi. Nghĩ như vậy, trong lòng của Tương Điền liền dễ chịu hơn một chút.
“Yến Phi đúng là mệnh tốt, những người đó vừa nhìn liền biết là nhân sĩ thành công.” Một sinh viên nhịn không được mà lên tiếng.
Vương hiển Nhạc mở miệng châm chọc nói: “Cậu cùng với Yến Phi giống nhau, cũng có thể tiếp cận được cái gọi là nhân sĩ thành công a.”
“Cái gì gọi là cùng Yến Phi giống nhau?” Đối phương tò mò. Tương Điền lại nhíu mày, nghe ra được những lời sau đó của Vương Hiển Nhạc sẽ không hay ho gì. Quả nhiên, Vương Hiển Nhạc nói: “Cậu không thấy sao? Những nhân sĩ thành công cùng cậu ta bá vai bá cổ này, rồi thêm cả nam nhân mà lần trước tôi đã gặp phải. Còn muốn tôi nói thẳng ra sao.”
Người nọ sửng sốt, hai người khác cũng kinh hô: “Không thể nào? Cậu ý là, Yến Phi ở bên ngoài…”
Yến Phi búng tay một cái: “Ý kiến hay.” Rồi hắn mới kéo cánh tay của Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì, cười tủm tỉm nói: “Chờ sau khi nghỉ đông trở về, các em không có việc gì thì đi tới trước cửa ký túc xá chờ anh, tốt nhất là đeo theo dây chuyền vàng, càng lớn càng tốt, lấp lánh cho mù luôn mắt của đám người kia.”
Đeo dây chuyền vàng? Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nhất thời vẻ mặt hắc tuyến.
Vệ Văn Bân lại ra thêm một chủ ý thối nát: “Yến Phi, cậu mua thêm balo của LV, tốt nhất mỗi ngày đổi một cái, sau đó lại đeo nhẫn có đính kim cương to bằng trứng bồ câu, tuyệt đối được bao dưỡng tới cực hạn.”
Tiêu Dương cũng hưng trí: “Bảo Nhạc Lăng mời chiến hữu của cậu ấy, thay phiên nhau đứng ở dưới tầng ký túc xá của chúng ta để chờ anh, một ngày một người, không quan trọng hình thức bên ngoài.”
Nhạc Lăng lập tức nói: “Tớ cũng không muốn chết, cậu đừng có hại tớ.”
Tiêu Dương dừng một chút, thấy ba ông anh trai sắc mặt đã đen xì, vội vàng nở ra nụ cười: “Đùa thôi mà, đùa thôi mà.” Rồi sau đó trốn ở phía sau Tiêu Bách Chu.
Tiêu Bách Chu cũng giúp vui, ra một chủ ý thối nát chẳng kém: “Không bằng để cho Nhạc ca bọn họ giả thành bộ dạng của lão đại hắc bang, mỗi lần đi tới trường học để đón cậu liền mang theo một đám tiểu đệ, khẳng định không có ai dám truyền loạn nữa.”
“Không tồi không tồi.” Yến Phi hưng trí, “Nào là nhà giàu mới nổi, nào là lão đại hắc bang, hôm nào lại giả trang thành cái loại tinh anh xã hội giống như bác sĩ giáo sư gì đó, có bao nhiêu thú vị a.”
“Tôi có phải hay không nên đi ăn cơm.” Hà Khai Phục đối với ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đang trầm mặc, ném ra một ánh mắt vô hạn đồng tình. Người bạn tốt này của gã sau khi sống lại tựa hồ càng ngày càng trở nên hoạt bát hơn, chỉ là… Đây có tính là vật cực tất phản không?
* vật cực tất phản: sự vật phát triển tới một cực điểm nào đó thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại
Càng để ý tới lời đồn thì người truyền đi lời đồn sẽ lại càng thêm đắc ý. Lời đồn này ngoại trừ khiến cho hắn có chút mất hứng ra, thì cũng không gây thương tổn tới cọng tóc nào của hắn. Ngược lại những người ở phía sau hắn hãm hại tốt nhất là nên cẩn thận, đừng để cho có ngày bị hắn tìm ra, bằng không khi ấy bọn họ cũng ăn không nổi hậu quả đâu. Yến Phi ôm cây đợi thỏ, liền xem xem là ai không sợ chết.
Yến Phi thoải mái, nhưng Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lại không buông xuống được. Đợi sau khi ăn cơm xong trở lại Đông Hồ, thời điểm Yến Phi ngủ trưa, ba người phái người đi thăm dò xem lời đồn kia là do ai tung ra. Bọn họ phải tìm một người để giết gà dọa khỉ, miễn cho có vài người liền nghĩ Yến Phi dễ bắt nạt.