Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 65 :
Ngày đăng: 05:35 19/04/20
Đường về nhà Yến gia không có xe lửa tốc hành, phải ngồi loại xe lửa cũ kĩ có tốc độ rất chậm về tới thị xã, rồi lại chuyển sang ngồi ô tô đi về trị trấn, tiếp tục đi thêm xe bus loại nhỏ một ngày chỉ có hai chuyến thì mới về tới được thôn Lương Sơn của bọn họ. Nếu không bắt kịp xe bus loại nhỏ, thì cũng chỉ có thể tìm cách ngồi nhờ máy cày hoặc là xe trâu kéo của nông dân đi đường để trở về thôn. Vài năm gần đây, trong triều bắt đầu ra sức triển khai giúp đỡ các hộ nghèo khó ở phía tây. Đường quốc lộ ở ngoài Thôn Lương Sơn đã được tu sửa lại, kinh tế trong thôn cũng bắt đầu có bước chuyển biến tốt, chẳng qua nếu muốn phá tan rào càn nghèo khó để tiến lên cấp bậc trung bình, còn cần phải phát triển thêm mười mấy năm nữa. Xe bus loại nhỏ cũng là ở trong năm nay mới bắt đầu đi vào hoạt động, ngày trước muốn đi từ trong thôn vào tới trong trấn, cũng chỉ có thể tự bản thân nghĩ cách. Yến Phi trước kia từ sau khi tới được trường học ở đế đô, liền chưa lần nào trở về nhà. Năm thứ nhất nghỉ đông cùng nghỉ hè, cậu ta đều ở bên ngoài làm thêm, cố gắng tích góp tiền sinh hoạt. Quay về nhà một chuyến cũng không dễ dàng gì, lại còn phải tiêu thêm tiền.
Năm nay, Yến Phi nói sẽ trở về nhà vào lễ mừng năm mới, liền nhất định sẽ về. Ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vốn có chủ ý lái máy bay trực thăng, trực tiếp đưa Yến Phi về tới tận cửa nhà. Từ đế đô đi tới thôn Lương Sơn lộ trình lái xe không tới hai mươi mấy tiếng, bọn họ ba người không ngại mệt. Nhưng hiện tại, ba người bị Yến Phi phạt ở nhà đóng cửa tự ngẫm, kế hoạch này liền bị ngâm nước nóng.
Tay của Yến Phi đang trong thời gian phải chú ý, hành lý gì đó hắn không thể tự mình cầm đi được. Nguyên bản hắn tính toán tự mình trở về quê, hiện tại cũng chỉ có thể ngâm nước nóng. Bất quá linh hồn hiện tại của hắn là Chung Phong, chút việc nhỏ này cũng không thể làm khó hắn được. Hà Khai Phục ở sau khi Yến Phi quyết định ngày 21 sẽ trở về quê, liền đặt hai vé máy bay đi tới thành phố Trữ Điền. Thành phố Trữ Điền là thành phố gần với quê của Yến Phi nhất. Hà Khai Phục an bài người tới sân bay của thành phố Trữ Điền để đón bọn họ, rồi lái xe đưa bọn họ thẳng từ sân bay về tới tận nhà của Yến Phi. Đường đi đều là đường cao tốc, chỉ cần máy bay không tới muộn, dù thế nào thì trước bảy giờ tối Yến Phi cũng sẽ về nhà kịp.
Yến Phi không cùng Hà Khai Phục khách khí, Hà Khai Phục cũng không cần hắn phải khách khí. Gã còn muốn tới nhà Yến Phi để xem xem tình huống thực tế như thế nào nữa đấy. Trong lòng, gã cũng không yên tâm để cho Yến Phi một mình trở về.
Buổi sáng chín giờ rưỡi máy bay sẽ cất cánh, Hà Khai Phục vào lúc bảy giờ đã tới đón người. Yến Phi không để cho ba người kia đưa hắn tới sân bay, ba người liền đem ba thùng lớn cùng một chiếc balo của hắn để lên trên xe, sau đó lưu luyến không rời ôm lấy Yến Phi. Hà Khai Phục đứng ở một bên, cười không chút kiềm chế.
Dỗ dành ba người tựa như dỗ trẻ con, Yến Phi mau chóng lên xe, bằng không thêm một lúc nữa liền ngay cả lên xe cũng lên không được. Vô tâm vô phế cùng ba người phất tay chào tạm biệt, Yến Phi thoải mái để cho Hà Khai Phục lái xe rời đi.
“Phi, mùng hai bọn em tới sân bay để đón anh.”
“Ừ ừ ừ, ở nhà ngoan ngoãn ‘chịu phạt’ a.”
Ló đầu lại phất tay thêm cái nữa, không nhìn tới vẻ mặt ai oán của ba tiểu tử kia, Yến Phi đóng lại cửa kính xe.
Hà Khai Phục buồn bực hỏi: “Cậu mùng hai đã trở về?”
Yến Phi vẻ mặt quẫn bách, nói quanh co: “Ừ, vẫn nên về sớm một chút, miễn cho tôi không có ở nhà, ba tiểu tử kia không thành thật ‘chịu phạt’.”
Hà Khai Phục ném ra ánh mắt nghi ngờ, thật sự là như vậy?
Yến Phi thấy gã như vậy liền tức giận: “Không muốn tôi sớm trở về sao hả. Cậu chẳng lẽ tính toán lúc tôi không có ở đây, liền dẫn ba tiểu tử kia đi ra ngoài xằng bậy?”
“Oan uổng a, tuyệt đối là oan uổng!” Hà Khai Phục giơ một tay lên thề, “Tôi ước gì cậu đem ba người bọn họ mỗi ngày đều đi theo ở phía sau mông. Tôi chỉ là đang buồn bực một chút mà thôi, rõ ràng trước đó cậu như đinh đóng cột nói là sau mười lăm tháng giêng mới trở về, sao bây giờ đột nhiên lại sửa lại chủ ý. Cậu không phải luôn luôn nói một không nói hai sao.”
Yến Phi lộ ra ánh mắt mà Hà Khai Phục không hiểu nổi. Qua một lát, Hà Khai Phục đầu óc như bị sét đánh, đột nhiên kêu to: “Tôi khinh, cậu ngày hôm qua sẽ không phải là bị bọn họ ‘làm’ đấy chứ!”
“Cút!” Yến Phi trên mặt hiện lên đỏ ửng bất thường, mạnh miệng muốn chết, mắng: “Trong đầu cậu đang nghĩ cái gì thế hả? Cậu như thế nào nhìn ra tôi bị bọn họ… cái kia?”
Hắn không mạnh miệng thì còn tốt, vừa mạnh miệng ngược lại lại lộ tẩy. Yến Phi là người trưởng thành, nhưng mà ở trên phương diện tình cảm tuyệt đối là một con cừu non. Hà Khai Phục là ‘lão nam nhân’ đã từng dong duổi trên người không biết bao nhiêu nữ nhân, vừa thấy hắn như vậy, lập tức vỗ lên tay lái, cười ha ha nói: “Cậu cũng đừng có mạnh miệng, làm thì liền nói là làm. Cùng huynh đệ như tôi tâm sự, có gì mà ngượng ngùng. Tôi cũng sẽ không chê cười cậu đâu.”
Cái rắm! Cậu bây giờ còn tính là không chê cười sao!
Yến Phi quăng cho Hà Khai Phục một ánh mắt khinh thường, oán hận nói: “Nói không có là không có.” Câu tiếp theo lại thiếu chút nữa khiến cho Hà Khai Phục phun ra nước bọt, “Bất quá thiếu chút nữa thì bị làm.”
“Cái đệch, cái gì gọi là thiếu chút nữa?” Hà Khai Phục khẩu khí như vậy rõ ràng là vì Nhạc Thiệu bọn họ mà tiếc nuối, lại vì Yến Phi mà lo lắng. Nhưng mà Yến Phi như thế nào cũng cảm thấy Hà Khai Phục chính là hướng về vế phía trước nhiều hơn.
Y vừa mới rời khỏi, Tôn Kính Trì liền cười ha ha, nhỏ giọng nói: “Nhạc Lăng tính toán hôm nay thổ lộ sao?”
Nhạc Thiệu không có tinh thần nói: “Tiểu tử kia tâm tư như kẻ trộm. Đợi tới lúc em ấy thổ lộ, phỏng chừng đã đem người ăn sạch.”
“Thực sự nhìn không ra a.” Tiêu Tiếu cuối cùng tổng kết.
Vừa ra khỏi tiểu viện của Tiêu gia, Tiêu Bách Chu sửng sốt: “Nhạc Lăng? Sao lại là anh?”
“Vì sao không thể là tôi?” Người đứng ở trước xe chờ đợi rõ ràng là Nhạc Lăng, hắn cười ha ha hỏi.
Tiêu Bách Chu không khỏi lộ ra một nụ cười, nói: “Tiêu ca bộ dạng thần bí quá, tôi còn tưởng là ai nữa chứ. Anh vì sao không đi vào?”
“Bởi vì tôi muốn dẫn cậu đi ra ngoài a.”
Nhạc Lăng nói xong liền mở ra cửa xe, đem Tiêu Bách Chu kéo lên xe.
“A a, đi đâu vậy? Tiêu Dương cùng Văn Bân còn đang chờ tôi trở về đánh BOSS a.”
“Đem cậu tới một chỗ chơi rất vui.”
Nhạc Lăng cũng lên xe, khởi động ô tô.
“Chờ một chút, anh chỉ mang theo một mình tôi?”
“Đúng vậy.”
Nhạc Lăng lái ô tô rời đi. Vô nghĩa, nào có chuyện đi hẹn hò lại còn muốn mang thêm hai cái bóng đèn siêu cấp phát sáng kia.
Tiêu Bách Chu càng thêm nóng vội, lại có chút vui sướng không thể nói rõ. Y túm lấy cánh tay của Nhạc Lăng, nói: “Tôi cũng nên thông báo một tiếng cho hai người đó đã, di động tôi không mang theo.”
“Tiêu ca bọn họ sẽ thông báo thay cậu. Thời gian không còn kịp nữa rồi.”
“Rốt cuộc là đi đâu a.”
“Đi rồi sẽ biết.”
Tiêu Bách Chu cứ như vậy bị Nhạc Lăng ‘bắt cóc’ đi mất. Đợi nửa ngày không thấy người trở về, Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân mới chợt nhận ra ‘đã xảy ra chuyện’. Cho nên mới nói, mặc kệ là ở nơi nào, chỉ cần nghe được câu ‘có người muốn tìm’, thì người của ký túc xá phòng 3414 tốt nhất là nên đi chung với nhau, bằng không không chừng sẽ có ai đó lại mất tích.