Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 67 :
Ngày đăng: 05:35 19/04/20
Ngày hôm sau khi mặt trời đã lên cao, Yến Phi mới từ trên giường tỉnh lại, cảm giác ngủ vô cùng ngon, nhưng mà bởi vì giường quá cứng, cho nên khiến thắt lưng của hắn rất đau nhức. Hà Khai Phục đã sớm tỉnh lại, ngủ không quen.
Điền Vãn Hương đem gạo kê nấu cháo thơm nồng, còn nướng bánh mỳ. Yến Phi sau khi rửa mặt xong, Yến Tường liền đem bữa sáng tới trước mặt anh trai, cười tới sáng lạn. Hà Khai Phục đã ăn qua rồi, cùng Yến Tam Ngưu đi vào trong vườn, gã muốn nhìn xem đất vườn của Yến gia rộng bao nhiêu, còn có trồng những thứ gì.
Ăn xong bữa sáng, Yến Phi cũng không có rửa bát. Yến Tường đem bát đũa rất chuyên nghiệp rửa sạch sẽ. Yến Phi đem về cho cậu rất nhiều sách bồi dưỡng cùng với sách bài tập, Yến Tường vô cùng vui vẻ và thích thú. Yến Phi ngồi ở bên lò sưởi, Điền Vãn Hương thu dọn xong mọi thứ cũng ngồi xuống bên cạnh con trai, buông một cái rổ xuống, trong rổ là táo đỏ.
“Con lớn, ăn chút táo đỏ đi, ba của con nói thời điểm ông ấy tới đế đô, sắc mặt của con rất nhợt nhạt. Ăn nhiều táo đỏ một chút, bổ huyết.” Thời điểm nói những lời này, khóe mắt của Điền Vãn Hương có chút đỏ lên, bà tự nhiên biết được chuyện con trai tự sát.
Yến Phi cầm lấy tay của bà, vuốt ve những chỗ khô nứt, ôn nhu hỏi: “Găng tay con mua về cho mẹ đâu rồi, sao không dùng?”
Điền Vãn Hương nắm ngược lại tay của con trai, nói: “Con không cần quan tâm tới má, má cùng ba của con vẫn luôn rất tốt. Ba của con nuôi dê, mấy ngày năm mới này bán được không ít tiền. Tiền của con sau này vẫn là tích trữ cho bản thân đi, không cần mua cho chúng ta nhiều đồ như vậy, cũng không cần gửi tiền về nhà nữa.”
Thật là khờ khạo. Yến Phi nói: “Mẹ, trước kia là con hồ đồ, sau khi chết qua một lần rồi, con xem như đã hiểu rõ được mọi chuyện. Mẹ, con tự sát không phải là bởi vì nhà mình nghèo hàn, mà là bởi vì bạn gái chia tay với con. Con nhất thời trong lòng nghĩ quẩn, liền uống thuốc tự sát.”
“Cái gì? Bạn gái?” Điền Vãn Hương kinh hô, “Con có bạn gái sao?”
“Là trước kia.”
Yến Phi đem hết chuyện tình giữa Yến Phi trước kia cùng với Nghê Thúy Hoa kể cho Điền Vãn Hương nghe, Điền Vãn Hương nghe xong đôi mắt càng thêm đỏ hồng.
“Vẫn là bởi vì ba má không có khả năng, liên lụy tới con.” Lau lau khóe mắt, Điền Vãn Hương nghẹn ngào.
“Mẹ, mẹ sai rồi, con cái này gọi là cũ không đi thì mới không tới.”
Điền Vãn Hương lập tức ngừng khóc: “Con lại có bạn gái mới rồi?”
“Vâng.” Yến Phi cười nói, “Sau khi con xuất viện, quan hệ cùng với người ở trong ký túc xá trở nên tốt hơn nhiều. Trong ký túc xá của bọn con có một người nhà ở tại đế đô, trong nhà rất có bối cảnh. Cậu ấy đem con giới thiệu cho bạn bè của cậu ấy, rồi giúp con có nhiều cơ hội hơn để tìm công việc làm thêm. Có một lần có người tới ký túc xá của bọn con gây phiền toái, con giúp cậu ấy giải quyết, cậu ấy liền giới thiệu bạn gái cho con. Tình cảm của bọn con hiện tại tốt lắm, lão Hắc chính là bạn của ‘bạn gái’ con. Sau này con sẽ đem cha mẹ cùng Tường tử tới đế đô để gặp ‘(các) cô ấy’.”
Điền Vãn Hương vừa nghe xong, vô cùng cao hứng vì con trai. Ở nông thôn, con trai ở tuổi này đã sớm có thể làm cha. Lập tức, Điền Vãn Hương lại do dự, lắp bắp nói: “Các con tình cảm tốt là được rồi, ba má không tới đế đô đâu, tránh cho gây thêm phiền toái. Con phải đối tốt với người ta đấy nhé.”
Yến Phi biết Điền Vãn Hương nói như vậy là bởi vì chuyện của Yến Tứ Ngưu. Hắn nắm chặt tay của Điền Vãn Hương, nói: “Bạn gái con vốn năm nay đã muốn cùng con trở về để gặp cha mẹ, chẳng qua con sợ dọa tới hai người, nên không đồng ý để cô ấy đi cùng. Cô ấy đã bảo rồi, sang năm sẽ để con đón người thân lên đế đô chơi một chuyến. Còn nói rằng về sau sẽ đón cha mẹ tới đế đô để dưỡng lão, con đồng ý rồi.”
Đôi mắt của Điền Vãn Hương trong nháy mắt càng thêm đỏ hồng, bà cúi đầu lau khóe mắt. Yến Phi ôm bà, nói: “Mẹ, con trai của mẹ có tiền đồ, mẹ cùng cha về sau mỗi ngày sẽ sống thực tốt.”
“Ừ, con có tiền đồ, có tiền đồ.” Nước mắt của Điền Vãn Hương không thể ngừng rơi xuống. Con trai sau khi trở về thay đổi quá nhiều, khiến cho bọn họ thiếu chút nữa không thể nhận ra, trở nên càng thêm có tiền đồ, càng đẹp trai hơn, càng tri kỉ hơn. Điền Vãn Hương càng nhìn con trai lại cảm thấy càng vui mừng. Bởi vì quá vui mừng, cho nên bà không hề phát hiện ra sau khi con trai trở về, chưa từng cùng mình nói qua một từ địa phương. Lấy tính cách người nhà họ Yến, bọn họ làm sao có thể nghĩ tới hiện tại trong thân thể của Yến Phi đã sớm được thay bằng linh hồn của một người khác.
Rất nhanh liền tới trưa, Hà Khai Phục cùng Yến Tam Ngưu lúc này mới trở lại. Yến Tam Ngưu một hồi liền đi tới, cùng Điền Vãn Hương nói buổi chiều muốn mổ một con dê, ăn thịt dê. Điền Vãn Hương liên tục gật đầu đồng ý.
Buổi tối, một đĩa thịt dê xào củ cải được đặt ở trên bàn. Dê đều là nuôi để bán, cho dù là Yến Tam Ngưu thì cũng luyến tiếc ăn. Hôm nay bởi vì chiêu đãi bạn của con trai, cũng vì để bồi bổ cho con trai, Yến Tam Ngưu nhẫn tâm đem con dê béo nhất mổ thịt. Ông còn chưa biết rằng, cuộc sống của gia đình mình từ sau mùa đông này liền bắt đầu có chuyển biến lớn.
Tiền trước kia Yến Phi gửi về, Yến Tam Ngưu đã trả sạch nợ. Ngày qua ngày tuy rằng còn chút kham khổ, nhưng tục ngữ nói ‘không nợ thân đều nhẹ nhàng’, con trai hiện tại có tiền đồ như vậy, ông cho dù là đang ngủ thì cũng vẫn có thể bật cười được. Yến Phi đem về nhà hai bình rượu ngon, tự mình rót cho cha một chén. Nếp nhăn trên khóe mắt của Yến Tam Ngưu lóe lóe lệ quang.
Ăn thịt dê nóng hổi, Hà Khai Phục khen không dứt lời. Dê này là dê nhà nuôi, hương vị đương nhiên ngon. Yến Phi cười nói gã mau mau mua thịt dê đi, Hà Khai Phục lập tức lấy ra một cuốn sổ chi phiếu, dọa cho Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương sợ ngây người. Bọn họ còn chưa từng thấy qua chi phiếu nào dày như vậy a.
Yến Phi không phải nói chơi, hắn thực sự không muốn để cho Yến Tam Ngưu tiếp tục nuôi dê. Yến Tam Ngưu vì gia đình lo liệu hơn nửa đời người, nếu không nghỉ ngơi thực tốt, thân thể sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện lớn. Hắn chuẩn bị đem một con dê lưu lại tới lễ mừng năm mới rồi mới ăn, còn những con khác thì đều làm thịt, dùng máy bay chở đến đế đô. Trong nhà còn có ba con ‘ác lang’ đang chờ nữa đấy.
Sáng sớm hôm sau, có người lái xe tới đón, Hà Khai Phục chào tạm biệt một nhà bốn người Yến gia, lên xe rời đi. Gã vừa đi, Yến Phi liền hướng ba người đang đứng bên cạnh mình, nói: “Cha mẹ, chúng ta 29 sẽ chuyển nhà, mọi người đem đồ đạc mau chóng dọn dẹp một chút đi. Vật dụng trong nhà thì không cần phải lo, chủ yếu là đem theo vài thứ mà con mới mua về ấy.”
“Đã bảo là bạn của anh rồi mà, mau đi đi.”
“… Được rồi.”
Túm lấy cái gối ôm vào trong ngực, Tiêu Bách Chu nghĩ muốn nghiêm túc một chút, nhưng mà làm thế nào cũng không kìm chế được khóe môi cong lên. Lỗ tai dựng thẳng lên, cẩn thận nghe động tĩnh ở phía bên ngoài cửa. Khi tiếng bước chân quen thuộc truyền tới, Tiêu Bách Chu xiết chặt gối đầu.
Cửa mở ra, rồi lại đóng vào, tiếng bước chân đi tới gần giường, rồi một đôi tay sờ lên trên thắt lưng của y.
“Còn đau không?” Một hơi thở mờ ám phun tới bên tai của Tiêu Bách Chu.
Tiêu Bách Chu ở dưới thân của đối phương, xoay người, lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt xanh tím.
“Còn đau không?”
Nhạc Lăng ở trên môi của Tiêu Bách Chu hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, trong mắt là yêu say đắm không hề che giấu.
“Anh cứ như vậy liền chạy tới trong nhà của em?”
“Em vừa mới đi, anh liền bắt đầu nhớ em rồi. Hôm trước sau khi bồi ông nội cùng cha mẹ ăn xong cơm tất niên, ngày hôm qua lại đi tụ họp với chiến hữu, bị chuốc tới say bí tỉ. Hôm nay thiếu chút nữa thì đi nhầm máy bay.”
Đem người ôm lấy, Nhạc Lăng nói: “Lấy hộ chiếu của em, thu thập hành lý, chúng ta đi thôi.”
“… Đi đâu?” Tiêu Bách Chu lại một lần nữa tâm có cảm giác đang bay lên, người này hình như rất thích làm mấy trò ‘tiền trảm hậu tấu’.
“Tới rồi em sẽ biết. Mau lên.”
“Em còn phải cùng cha nói một tiếng đã, còn có lễ mừng năm mới, em làm sao cứ như vậy liền đi theo anh được?”
Nhạc Lăng ấn lên mông của Tiêu Bách Chu, bá đạo nói: “Xuất giá theo chồng, em là bà xã của anh, lễ mừng năm mới đương nhiên là phải ở chung với anh. Mau lên, thu thập hành lý đi. Anh cho em…” Nhìn đồng hồ, “… hai mươi phút.”
“Anh thực quá đáng a.” Nhạc Lăng nghĩ tới ngày đó liền tức không biết trút lên đâu, “Anh liền cứ như vậy khẳng định em sẽ đi theo anh?”
Nhạc Lăng mặt không đổi sắc, nói: “Anh là quân nhân, nhìn trúng mục tiêu thì sẽ ra tay nhanh độc chuẩn. Em không đi theo anh, anh cũng sẽ đem em khiêng đi. Tiêu Bách Chu đồng học, kháng nghị của em bị bác bỏ, em bây giờ còn…” Lại xem đồng hồ, “… thời gian mười sáu phút nữa để thu thập hành lý.”
“Hỗn đản!”
Đẩy ra Nhạc Lăng, Tiêu Bách Chu đi tới trước tủ quần áo để tìm quần áo. Người này, thực sự là quá mức quá đáng!
Đế đô, tại nhà Nhạc Thiệu, ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu thờ ơ nhìn di động. Tôn Kính Trì khó chịu nói: “Nhạc Lăng tiểu tử này, ra tay rất nhanh a.”
“Tớ thực hâm mộ thằng nhãi đó.” Tiêu Tiếu nuốt một ngụm nước miếng.
Nhạc Thiệu thở dài một tiếng: “Thời điểm nào thì Phi trở về a, này thực sự là sống một ngày chẳng khác nào một năm.”
Cái gì gọi là, cùng nghề nhưng không cùng mệnh.