Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 74 :
Ngày đăng: 05:35 19/04/20
Xe đi hơn một giờ đồng hồ mới về tới Đông Hồ, trong hơn một giờ này, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu liền dính ở trên người của Yến Phi, hết hôn lại sờ. Bên trong xe phiêu đãng hương vị hormone nồng đậm. Yến Phi bị hai người này làm cho tình dục tăng vọt. Bên trong xe lại nhỏ hẹp, hắn không có nơi để chạy thoát. Thật vất vả về được tới nhà, Yến Phi xuống xe xong liền vọt vào bên trong, giống như ở phía sau có ác lang truy đuổi. Bất quá, thực đúng là như vậy đi.
Tới nhà rồi, ba người cũng không có tiếp tục đuổi theo Yến Phi, bởi vì Yến Phi đã vọt tới trên tầng để tắm rửa! Ha ha, đương nhiên không hoàn toàn là bởi vì nguyên nhân này. Tại trong phòng bếp có canh gà, còn có cháo, đều là ở trước khi ra sân bay ba người đã chuẩn bị sẵn, vẫn có giữ được nóng để tại trong nồi. Ăn cơm ở trên máy bay căn bản không đủ no bụng, Yến Phi mệt mỏi cả một ngày, về tới nhà dù sao cũng nên ăn một chút gì đó. Yến Phi đi tắm rửa, ba người cũng không nhàn rỗi, tắm rửa ở tầng dưới. Chẳng qua, động cơ tắm rửa của ba người tuyệt đối không hề thuần khiết.
Dưới vòi tắm hoa sen, Yến Phi hưởng thụ sự thoải mái khi ở trong nhà, một bên lại thực rối rắm, hắn làm sao lại cứ nghĩ tới rằng tối nay sẽ không chạy thoát nổi. Vừa mới nghĩ tới như vậy, hắn liền đối với cái tên phải đồ Tiêu Bách Chu nào đó kia hận tới nghiến răng. Nếu không phải vì tên phản đồ kia, hắn hiện tại cũng đâu cần phải rối rắm như thế. Vốn, hắn hẳn là phải cùng ba người kia từ từ tiến triển, ít nhất cũng phải qua ba năm tháng hoặc là hơn nửa năm mới đi tới quan hệ cuối cùng. Chính là bởi vì Tiêu Bách Chu phản đồ kia, khiến cho hắn biến thành người không được hào phóng. Người ta cùng Nhạc Lăng quen biết mới hai tháng đã lên giường cùng nhau, ngay cả Tiểu Dương cũng nói hắn thua kém. Hắn từ trước tới nay là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, nào bị người ta bảo rằng thua kém cơ chứ. Yến Phi lắc đầu, đêm nay, có nên hay không chấp nhận? Hay là, tiếp tục kiên trì? Thực sự là rối rắm a.
“Cốc cốc cốc…”
“Phi, trong phòng bếp có canh gà và cháo, đều đã nấu sẵn rồi. Anh có muốn ăn thêm lương khô hay không? Có bánh bao, bánh mỳ cùng bánh nhân đậu xan. Anh muốn ăn thì để em đun nóng lại cho anh.”
Là Tôn Kính Trì.
Thân thể của Yến Phi đột nhiên khô nóng hơn vài phần, tuy rằng bụng có chút đói, nhưng mà hắn cắn cắn môi, vẫn nói: “Uống canh gà thôi, anh ở trên máy bay đã ăn qua rồi. A Trì, em gọi cho lão Hắc cùng với Hứa Cốc Xuyên bọn họ một cuộc điện thoại đi, bảo là anh về tới nơi rồi.”
“Em gọi rồi.”
“A, còn có nhà của anh nữa, giúp anh gọi điện thoại.”
“Được. Thùng hành lý của anh để bọn em giúp anh thu thập nhé?”
“Được.”
“Vậy anh chậm rãi tắm rửa, em xuống tầng trước.”
Tôn Kính Trì đi rồi, Yến Phi thở ra một hơi, hai chân có chút nhũn ra, ngồi chồm hỗm xuống dưới. Đời trước thời điểm quyết định tự sát, hắn cũng chưa từng do dự cùng rối rắm như vậy. Ở sau khi hắn tiếp nhận nụ hôn của ba người rồi, hoặc là nên nói, ở sau khi hắn biết được tình cảm của ba người đối với mình, còn quyết định cùng ba người cả cuộc đời này sẽ dây dưa lẫn nhau, hắn liền hiểu rõ bản thân trốn không qua được một cửa này. Chỉ là, thực sự không nghĩ tới lại nhanh đến như vậy.
Dùng sức cắn môi, Yến Phi vươn tay thăm dò về phía dưới hai chân của mình, rồi lại nhích về phía sau một chút. Dòng nước cọ rửa ở trên thân thể, hắn hít sâu vài hơi, càng cố gắng vươn tay về phía sau.
A! Không được!
Đệch! Hắn là nam nhân, là nam nhân a! Căn bản là không có cái thứ bộ phận kia a!
—– “Chung ca, anh không biết mấy người anh trai bọn họ năm năm này làm sao trải qua được đâu.”
—– “Anh của em ôm lấy thi thể của anh, muốn khóc cũng khóc không được. Nhạc ca muốn lấy súng tự hại bản thân, nếu không phải có Hắc ca nhanh tay, Nhạc ca sẽ không còn nữa.”
—– “Cánh tay cùng trên đùi của bọn họ đều là vết sẹo do dao cắt lên a… Đó là do bọn họ tự mình xuống tay, bọn họ chính là từng đao một khắc xuống mà trải qua năm năm nay a…”
“Thực có thể.” Tôn Kính Trì có chút nghiêm túc, “Chúng ta có phải hay không, nên chậm lại? Anh ấy có thể tiếp nhận nụ hôn của chúng ta, đã không dễ dàng gì.”
Y vừa nói thế, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu rõ ràng có vài phần uể oải cùng mất mác. Bọn họ đã đợi lâu lắm lắm rồi, mỗi một ngày đối với bọn họ mà nói thì đều là dày vò. Chỉ là Tôn Kính Trì nói rất đúng, với bọn họ mà nói, là năm năm thống khổ; nhưng với người nọ mà nói, cũng chỉ là nhắm mắt mở mắt. Người nọ luôn đem bọn họ coi là em trai, muốn có thể hoàn toàn tiếp nhận bọn họ, cần thời gian.
Trong phòng ngủ, Yến Phi đánh răng xong liền nằm ở trên giường, bồn chồn nhìn ra cửa. Hắn nghĩ tới ba người kia sẽ làm, nhưng mà đợi nửa ngày cũng không thấy gì? Chẳng lẽ là do hắn đoán sai rồi sao? Ba tiểu tử kia đêm nay cũng không có ý định chuẩn bị muốn đem hắn làm gì đó?
Yến Phi túm lấy chăn, trong lòng không biết là thoải mái hay không thoải mái, chính là cứ nghĩ tới bọn họ phải làm cái gì gì đó kia, tóm lại càng thêm rối rắm. Kỳ quái, thời điểm ở trên xe bọn họ gấp như vậy, còn khiến cho hắn tưởng rằng…
Yến Phi ở trong lòng phỉ nhổ chính mình, hắn đang nghĩ cái quái gì vậy chứ! Bọn họ không tính toán muốn xuống tay với hắn, đây không phải là hợp với ý của hắn hay sao! Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, bản thân mình còn đặc biệt rửa sạch chỗ kia, hắn không nói rõ được phiền toái trong lòng.
Cửa mở ra, Yến Phi đang rối rắm cùng phiền lòng nháy mắt toàn bộ đều biến mất, biến thành khẩn trương, còn có một chút chờ mong. (?)
Có làm không?
Hay là không làm?
Khụ khụ khụ…
Nhạc Thiệu mở cửa bước vào thấy đèn ngủ trong phòng vẫn đang mở, tiếp tới liền thấy người đang ngồi ở đầu giường giương mắt nhìn mình, anh ngẩn người: “Phi, anh không ngủ à?”
Yến Phi thốt ra một câu: “Chờ các em a.”
Đệch! Hắn vừa nói cái gì a! Yến Phi túm lấy chăn, đỏ mặt hồng tai trở mình một cái, làm bộ bản thân vừa rồi cái gì cũng chưa hề nói.
Ánh mắt của Nhạc Thiệu nháy mắt mở to, cò hai người trực tiếp đem anh đẩy vào, vẻ mặt kinh hỉ. Tôn Kính Trì đóng cửa lại, ba người một đường chạy chậm tới bên giường, đá dép leo lên.
“Phi, em tới đây.” Hô hấp của Nhạc Thiệu dồn dập.
“Ngủ!” Yến Phi lo lắng rống lên. Cái gì tới cũng phải tới!
Tôn Kính Trì lật thân thể của Yến Phi, nhắm ngay miệng của hắn mà hôn xuống. Y là tên đầu heo, thế nhưng không nhìn ra người này là đang thẹn thùng! Đệch a! Thiếu chút nữa làm mất đi cơ hội tốt!
“Ư ư!” Ngủ!
Chuyện đã tới trước mắt, Yến Phi luống cuống. Hắn nói cái gì mà ‘Chờ các em a’, nói cái gì a! Đây rõ ràng là chờ bị ăn mà!
Tiêu Tiếu thuần thục cởi ra áo ngủ, quần ngủ cùng quần lót, xốc lên chăn của Yến Phi, từ vị trí giữa hai chân của Yến Phi xông vào trong ổ chăn của hắn. Yến Phi thanh âm đột ngột ngân cao. Đêm nay, thực sự là xong đời rồi!