Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 76 :

Ngày đăng: 05:35 19/04/20


Ga giường sạch sẽ, áo ngủ sạch sẽ, người đang mặc áo ngủ cũng đã được tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài và được đặt nằm trên giường, tuyệt đối phù hợp với yêu cầu khiết phích của Yến Phi. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ý do vị tẫn đem người đang mệt muốn chết mát xa, để tránh cho ngày hôm sau hắn tỉnh lại, thân thể sẽ đau nhức. Tuy nói chính xác thì hiện tại đã là ngày hôm sau rồi.



* ý do vị tẫn:  vẫn còn muốn nữa



Cứ nghĩ tới chuyện ‘nguyện vọng’ vốn tưởng rằng còn phải rất lâu nữa mới có thể thực hiện được nay đã thành hiện thực, tươi cười trên khuôn mặt của ba người muốn có bao nhiêu ngốc liền có bấy nhiêu ngốc. Đương nhiên, Tiêu Tiếu sẽ không cười, bất quá ánh mắt của cậu đã nói lên lúc này cậu đang vui muốn chết.



“Thân thể của Phi thực mẫn cảm a.” Tôn Kính Trì thấp giọng hồi tưởng.



Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu gật mạnh đầu. Nhạc Thiệu chép miệng, mang theo chút tiếc nuối: “Nếu có thể không mang bao thì tốt rồi.”



Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu gật mạnh đầu, Tiêu Tiếu nói: “Phi đã đồng ý cùng chúng ta làm tình, ngày không phải mang bao hẳn là sẽ không quá xa đâu.”



Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì gật mạnh đầu.



Yến Phi không chỉ tiếp nhận bọn họ, mà thân thể của hắn còn dị thường mẫn cảm, đặc biệt dễ chịu. Có thể nói, ba người thoát khỏi thân xử nam từ sơ trung tới giờ cũng đã mười mấy năm, tình ái đêm nay đối với bọn họ là thoải mái nhất, say mê nhất, cũng là khó kiềm chế nhất. Quả nhiên làm tình cùng với người mình yêu là có cảm giác nhất. Cùng với tình ái đêm nay so sánh, những cuộc tình ái mà bọn họ trải qua mười mấy năm trước quả thực là không muốn nghĩ lại.



“Tớ lại muốn rồi, làm sao đây.” Ngón tay của Tiêu Tiếu vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại cùng ướt át khi tiến vào trong thân thể của đối phương. Cậu chà xát ngón tay, dục vọng lập tức trỗi dậy.



Nhạc Thiệu trừng mắt liếc cậu một cái: “Cậu muốn một hơi ăn thành mập mạp hay là mỗi ngày đều có thể được ăn?”



Tiêu Tiếu nuốt nuốt nước miếng: “Tớ đây vẫn muốn mỗi ngày đều có thể được ăn đi.”



“Tới chơi oẳn tù tì.” Tôn Kính Trì đột nhiên vươn tay ra.



“Để làm gì?” Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu cũng không hiểu.



Tôn Kính Trì nói: “Hai người thắng trước, có thể ôm Phi ngủ, người thua thì ngủ đêm mai. Người thắng đêm mai lại chơi oẳn tù tì, để quyết định vị trí còn lại. Hai cậu cảm thấy thế nào? Bằng không mỗi lần cũng chỉ có một người được tận hứng.”



Y vừa nói xong, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu lập tức vươn tay ra.



“Oẳn tù tì!”



Tôn Kính Trì là người đầu tiên thắng cuộc, cười hì hì chui vào trong ổ chăn của Yến Phi. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu thần sắc nghiêm túc.



“Oẳn tù tì!”



Tiêu Tiếu đem Nhạc Thiệu đẩy qua một bên, tiến vào trong ổ chăn, còn bỏ đá xuống giếng nói: “Nhị ca, sau này cậu đừng có chơi oẳn tù tì nữa, mười lần thì có tới tám lần là thua. Cậu làm anh, vốn nên nhường cho bọn tớ, nhất là tớ.”



“Cút.”



Cách một tầng chăn, đạp mông Tiêu Tiếu một cái, Nhạc Thiệu đi xuống giường lấy ra từ trong ngăn tủ một cái chăn, vô cùng khó chịu trải ra. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vui mừng phấn khởi một trái một phải ôm lấy Yến Phi. Nhạc Thiệu tắt đèn, trong phòng lập tức tối om tới mức năm đầu ngón tay cũng không nhìn thấy rõ.



Tuy rằng không thể ôm Yến Phi, nhưng kỳ thực Nhạc Thiệu cũng không hề bất mãn giống như bề ngoài thể hiện. Trong bóng đêm, khóe miệng của anh nâng lên thành một nụ cười rạng rỡ. Thống khổ năm năm kia tựa hồ đã đi xa. Nghĩ tới người mà bản thân đã vĩnh viễn mất đi, đột nhiên sống lại, không chỉ sống lại, thậm chí còn tiếp nhận tình cảm của bọn họ, Nhạc Thiệu cảm thấy, cho dù trên người có nhiều ra thêm một vài vết sẹo, cũng đáng. Duy nhất làm cho hắn canh cánh trong lòng, chính là chuyện của Đỗ Phong. Bất quá, đây cũng nói lên rằng người kia là đang ghen, không phải sao? Nhạc Thiệu bật lên tiếng cười ha ha.



“Nhị ca, lén vui vẻ cái gì vậy?” Tiêu Tiếu rõ ràng còn chưa ngủ. Tay đặt ở trên người của Yến Phi còn không thành thật. Nhạc Thiệu không giải thích, chỉ nói: “Chuyện đêm nay còn chưa đủ để tớ vui vẻ hay sao? Ngủ đi.”


“Ừ, cúp đây.”



Nhạc Thiệu cất đi di động, Yến Phi lập tức hỏi: “Trong nhà của Tiêu Bách Chu không đồng ý?”



Nhạc Thiệu nói: “Hai người bọn họ cùng trở về nhà của Tiêu Bách Chu, ngả bài với cha mẹ của cậu ta. Cha của Tiêu Bách Chu đem Nhạc Lăng đuổi đi, nói là sẽ lập tức đem Tiêu Bách Chu đưa ra nước ngoài. Nhạc Lăng sợ Tiêu Bách Chu chịu ủy khuất, liền lập tức gọi điện thoại cho em. Ngại mặt mũi của Tiêu Bách Chu, cho nên em ấy không lấy thân phận ra để ép người. Cái đệch, em trai của em thời điểm nào phải chịu qua ủy khuất như thế.”



Nhạc Thiệu đối với Nhạc Lăng cũng giống như Yến Phi đối với chính mình, tuyệt đối là bao che khuyết điểm.



Yến Phi lý giải nói: “Cha mẹ của Tiêu Bách Chu có phản đối thì cũng là việc rất bình thường, em cũng đừng có tức giận nữa. Em tự đi tới đó một chuyến cũng tốt.” Nghĩ nghĩ, hắn nói: “Ngày mai để anh đi cùng em đi. Nhạc Lăng bên kia có em trợ giúp, Tiêu Bách Chu bên này cũng phải có người che chở. Cậu ta là người sẽ không bởi vì sự phản đối của người nhà mà khuất phục, bằng không cậu ta cũng sẽ không cùng Nhạc Lăng đi hưởng tuần trăng mật.”



Tiêu Tiếu nhìn đồng hồ, nói: “Nhị ca, trên đường đi rồi nói tiếp, đây cũng không phải là chuyện to tát gì, cậu cũng đừng tức giận nữa.”



Đối với bốn người ở đây mà nói, chuyện này quả thực không phải là chuyện lớn gì cả. Nhạc Thiệu cũng không phải là rất tức giận, chỉ là mất hứng vì Nhạc Lăng phải chịu ủy khuất. Lên xe, Nhạc Thiệu liền gọi điện thoại cho thuộc hạ, bảo đối phương sáng mai an bài giúp mình máy bay để đi tới Tây Hàng, trực tiếp ngồi bằng máy bay của không quân. Yến Phi gọi điện thoại cho Tiêu Bách Chu, nhưng mà bên kia lại tắt máy. Rồi lại gọi điện thoại cho Vệ Văn Bân, điện thoại vừa được tiếp nhận, bên kia đã kêu lên một tiếng.



“Yến Phi, đã xảy ra chuyện rồi! Là chuyện lớn!”



Yến Phi đem di động cách ra xa lỗ tai, nói: “Tôi biết là chuyện gì. Cậu có biết tình huống hiện tại của Tiêu Bách Chu ra sao không?”



Người ở bên kia điện thoại đè thấp thanh âm, nói: “Tình huống của lão Tiêu thực không tốt a. Yến Phi, cậu có thể hay không tới đây một chuyến? Đem Nhạc ca bọn họ cũng gọi qua luôn. Em trai của lão Tiêu mới trộm gọi điện thoại cho tôi, nói là cha của lão Tiêu đem Nhạc Lăng đuổi ra ngoài rồi, sau đó liền lấy gậy gôn đem lão Tiêu hung hăng đánh một trận, buộc cậu ta cùng Nhạc Lăng chia tay, lão Tiêu lại sống chết không chịu. Nếu không phải có mẹ lão Tiêu ngăn cản, lão Tiêu khẳng định là đã bị đánh chết. Hiện tại lão Tiêu bị cha của cậu ta khóa trái trong phòng. Cha của lão Tiêu nói lập tức sẽ làm thủ tục đi du học cho cậu ta, muốn đem cậu ta tống ra nước ngoài. Tôi không dám cùng Nhạc Lăng nói, tôi sợ Nhạc Lăng sẽ nổi bão. Làm sao đây a, Yến Phi.”



Yến Phi nhíu chặt lông mày, nói: “Chuyện này tôi sẽ xử lý, cậu chờ điện thoại của tôi.”



“Được.”



Cúp điện thoại, Yến Phi đem những lời của Vệ Văn Bân một lần nữa thuật lại. Nhạc Thiệu lấy di động gọi cho thuộc hạ: “Tra cho tôi điện thoại của thị trưởng Tây Hàng.”



Năm phút đồng hồ sau, điện thoại của Nhạc Thiệu trực tiếp gọi tới di động tư của thị trưởng Tây Hàng, lúc này ông ta đang cùng vài nhân vật quan trọng trong địa phương ăn cơm. Vị thị trưởng này sau khi biết được người gọi tới là ai, thiếu chút nữa đem di động ném vào trong bát cơm.



Trong một khách sạn cao cấp năm sao tại Tây Hàng, Nhạc Lăng trầm mặt viết thủ tục. Vốn hắn tính toán sẽ kiên nhẫn cùng người nhà của Tiêu Bách Chu câu thông, có được sự đồng ý của bọn họ. Nào biết cha của Tiêu Bách Chu căn bản không cho hắn nửa điểm cơ hội. Nhạc Lăng cũng tức giận, người nhà Tiêu gia không nghe hắn nói chuyện, vậy đành phải để cho bọn họ cùng anh trai của hắn nói chuyện. Tiêu Bách Chu, hắn nhất định phải đoạt được.



Di động vang lên, Nhạc Lăng lập tức nghe.



“Alo, anh.”



“Nhạc Lăng, em nhớ dãy số này, gọi điện cho đối phương, sẽ có người tới đón em để đi gặp Tiêu Bách Chu. Tiêu Bách Chu bị cha của cậu ta đánh một trận, cho nên nhìn thấy Tiêu Bách Chu xong, em cũng đừng làm gì cả, chiếu cố tốt cậu ta, chờ ngày mai anh qua rồi giải quyết.”



Ánh mắt của Nhạc Lăng trong nháy mắt liền lạnh như băng.



“Em đã biết.”



“Ngày mai anh mang Phi cùng đi qua, thuận tiện ở lại Tây Hàng chơi hai ngày. Tới lúc đó em mang theo Tiêu Bách Chu, cùng bọn anh trở về.”



“Vâng.”



Không nói thêm gì nữa, Nhạc Thiệu cúp điện thoại.