Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 82 :

Ngày đăng: 05:35 19/04/20


Đêm hôm trước sau khi ở bên hồ Nguyệt lãng mạn một phen, ngày hôm sau, Nhạc Thiệu bao một con thuyền du lịch ở trên hồ Nguyệt, cùng Yến Phi hai người ngồi thuyền dạo hồ. Hai người một bên thưởng thức quang cảnh mùa đông trên hồ, một bên nghe tiểu khúc do đàn tỳ bà xướng, đó là một tiểu khúc rất có cổ phong thời kì dân quốc. Ở trên thuyền cao cấp thưởng thức những món ăn ngon nổi danh nhất tại Tây Hàng, bảo tiêu cực kỳ nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ của mình, đem những giây phút ngọt ngào của hai người thu vào trong camera.



Buổi sáng, Mai Lạc Anh liền gọi điện thoại cho Nhạc Thiệu, nói cho anh biết địa điểm ăn cơm tối. Nguyên bản Mai Lạc Anh muốn phái người tới để đón bọn họ, nhưng bị Nhạc Thiệu uyển chuyển cự tuyệt. Tới hơn bốn giờ chiều, Nhạc Thiệu lại càng lúc càng không muốn đi ăn tối, hắn muốn cùng Yến Phi thưởng thức một bữa tối lãng mạn ở ngay trên hồ Nguyệt. Mai Lạc Anh tựa hồ chỉ sợ Nhạc Thiệu tới sát giờ sẽ thay đổi chủ ý, lúc bốn giờ rưỡi liền gọi điện thoại nhắc nhở Nhạc Thiệu, ngàn vạn lần đừng quên cuộc hẹn tối nay. Nhạc Thiệu nghe máy mà cảm thấy phát phiền.



Yến Phi vốn định không đi, nhưng nhìn Nhạc Thiệu không kiên nhẫn như vậy, hắn liền nói: “Nếu đã đáp ứng rồi, thì phải đi. Coi như nể tình mặt mũi của Mai gia gia.”



Nhạc Thiệu hừ một tiếng: “Mai lão gia tử đã qua đời rồi, em việc gì phải cho bọn họ mặt mũi nữa.”



“Nói như thế cũng không được. Đừng để cho người ta bảo em không coi người ta ra gì cả. Đi thôi, anh đi với em.”



Nhạc Thiệu lập tức ôm lấy Yến Phi, làm nũng: “Anh phải ở cùng em a.”



“Ừ, anh ở cùng với em. Cơm nước xong nếu thời gian còn chưa quá muộn, hai chúng ta lại đi tản bộ.”



“Được!”



Người này nguyện ý cùng đi chung với mình, Nhạc Thiệu cũng không còn bao nhiêu khó chịu nữa. Bữa tối được đặt vào lúc sáu giờ rưỡi, Nhạc Thiệu hơn sáu giờ mới đem theo Yến Phi rời khỏi thuyền. Anh chính là muốn để cho Mai Lạc Anh hiểu rõ, bữa tối ngày hôm nay hoàn toàn là bởi vì anh nể mặt Mai lão gia tử cho nên mới đáp ứng, chứ thực chất anh không hề muốn đi. Đối với việc này, Yến Phi cũng không thúc giục. Hắn đối với sự tùy hứng của Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cho tới bây giờ đều rất dung túng. Hơn nữa thế lực ở trong triều của Mai gia hiện tại hoàn toàn không được như trước, bằng không Mai Lạc Anh cũng không cần phải đi tìm một thương nhân để lấy làm chồng. Người của Mai gia không nhiều, hơn nữa Mai lão gia tử đối với con trai con gái quản giáo không nghiêm. Đời thứ hai của Mai gia —– thế hệ của cha Mai Lạc Anh, ở trong vòng luẩn quẩn có tiếng là ăn chơi đàng điếm, là một đám hoàn khố, đã sớm bị thế lực chính trị ở trong triều đem ném tới chân trời.



* hoàn khố:  chỉ những thế hệ con cháu nhà giàu có quyền lực nhưng mà năng lực không có, chỉ biết phá mà không biết làm



Mai Lạc Anh có một khoảng thời gian gần mười năm là ở chung với ông nội, cũng bởi vậy nên mới quen biết được với đám người Nhạc Thiệu. Thời kì cô ta đi học đại học, lại là học muội của Chung Phong. Hơn nữa, Mai lão gia tử thời điểm còn sống đã từng nhậm chức chung một quân đội cùng với ông nội của Tiêu Tiếu. Chính bởi vì đủ loại quan hệ như vậy, Yến Phi mới khuyên Nhạc Thiệu nên giữ đúng lời hẹn. Hắn hiểu được vì sao Mai Lạc Anh lại gấp gáp như thế. Nếu là ở đế đô, Mạc Lạc Anh quả thực không có cách nào để hẹn gặp Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đi ăn một bữa cơm.



Trong một khách sạn xa hoa bậc nhất tại Tây Hàng, Mai lạc Anh cùng chồng của mình, còn có vài người được cô gọi tới trong lòng đều nóng như lửa đốt, chờ đợi Nhạc Thiệu xuất hiện. Đã hơn bảy giờ, Nhạc Thiệu vẫn còn chưa lộ diện, Mai Lạc Anh cầm lấy di động rồi lại buông xuống, lặp đi lặp lại tới hơn mười lần. Buổi chiều cô đã gọi điện cho Nhạc Thiệu để xác định thời gian, nghe thấy ngữ điệu của Nhạc Thiệu đã bắt đầu có chút không kiên nhẫn, cho nên hiện tại cô cũng chỉ có thể chấn tĩnh.



“Mai di, Nhạc thiếu gia sẽ tới sao?” Một vị thiếu niên anh tuấn ngồi ở giữa bàn ăn nhịn không được hỏi.



Mai Lạc Anh thực bất đắc dĩ nói: “Hẳn là sẽ tới đi, dù sao cậu ta cũng không có gọi điện thoại lại. Kiên nhẫn chờ một chút đi. Cậu ta vốn không muốn tới, là dì mặt dày nên mới nhận được lời đáp ứng.”



Vị thiếu niên kia chớp chớp đôi mắt to, tò mò nói: “Mai di mở miệng, Nhạc thiếu gia còn không muốn tới sao? Dì và ngài ấy không phải là cùng nhau lớn lên hay sao?”



Mai Lạc Anh bật cười: “Dì sao có thể được tính là cùng cậu ta lớn lên. Những lời này sau này đừng có nói trước mặt người khác.”



Vị thiếu niên kia chần chờ gật đầu, rõ ràng không hiểu. Thanh niên so với cậu ta lớn tuổi hơn ngồi ở bên cạnh nghiêm khắc nhắc nhở: “Chốc lát nữa Nhạc thiếu gia tới rồi, em cũng đừng có nói lung tung, không hiểu thì không cần phải giả bộ.”



“A.” Thiếu niên bĩu môi, rất không phục.
Nhạc Thiệu lúc này liền buông đũa, lau lau miệng, tỏ vẻ đã ăn xong rồi. Giang Hoài Ngôn thấy thế lập tức liền đứng dậy rời đi, cầm lấy chiếc hộp được đặt tại trên sopha. Đi tới phía Yến Phi, dùng hai tay đưa cho hắn, nói: “Đây là quà gặp mặt mà tôi cùng Lạc Anh tặng cho Yến thiếu. Yến thiếu sau này phải thường xuyên tới Tây Hàng chơi đấy nhé.”



“Ngài quá khách khí rồi, tôi sao có thể không biết xấu hổ nhận món quà này.” Yến Phi đẩy trở về, không muốn tiếp nhận.



Mai Lạc Anh đối với Nhạc Thiệu nói: “Cậu lần đầu tiên đưa Yến Phi tới Tây Hàng, tôi làm chị gái, nếu không đưa quà thì thực sự là không tốt. Cậu bảo Yến Phi nhận lấy đi.”



Nhạc Thiệu ôm lấy thắt lưng của Yến Phi, nói: “Mai tỷ đã nói là quà gặp mặt, cũng không phải muốn anh hỗ trợ cái gì, cứ nhận đi.” Một câu vừa nói ra, liền ngăn cản Mai Lạc Anh sau này không được tới làm phiền Yến Phi hỗ trợ.



Yến Phi làm bộ như không thấy vẻ mặt xấu hổ của Mai Lạc Anh, tiếp nhận món quà.



Nhạc Thiệu nhìn xuống đồng hồ đeo tay, nói: “Mai tỷ, thời điểm chị quay về đế đô, gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ làm chủ. Tôi cùng Phi còn có chút chuyện, đi trước.”



Mai Lạc Anh vốn đang rất thất vọng, vừa nghe thấy những lời này của Nhạc Thiệu, liền lập tức mỉm cười nói: “Vốn tôi còn sắp xếp vài tiết mục ở sau, nhưng cậu lại có việc, vậy thì tôi không quấy rầy cậu thêm nữa. Tôi quay về đế đô coi như là quay về nhà mẹ đẻ, cậu cũng không cần phải khách khí làm chủ, mọi người cùng nhau tụ họp ăn một bữa cơm là được rồi.”



“Được.”



Nhạc Thiệu đứng lên, cầm lấy áo khoác của Yến Phi đang được treo ở trên ghế, giúp hắn mặc vào, rồi sau đó mới mặc lên áo khoác của chính mình. Hai người hôm nay mặc chung một loại áo khoác, tuyệt đối là đồ tình nhân.



Vợ chồng Mai Lạc Anh cùng bốn người trẻ tuổi tiễn Nhạc Thiệu cùng Yến Phi tới tận cửa thang máy, nhìn Nhạc Thiệu cùng Yến Phi ở trong hộ tống của bảo tiêu tiến vào thang máy, rời đi.



Trở lại phòng, Trần Thiên Lại phồng quai hàm nói: “Gì chứ, cháu còn tưởng người có thể nhận được sự coi trọng của ba vị Thái tử gia sẽ rất đẹp cơ. Bộ dạng bình thường, học tập bình thường, thực không biết Nhạc thiếu gia bọn họ coi trọng anh ta ở điểm nào a.”



Trần Thiên Vũ nói: “Tốt hay không thì cũng đạt được yêu thích của Thái tử gia. Tới đế đô rồi, em thông minh một chút cho anh. Yến Phi kia chỉ cần một ngày vẫn là người của Thái tử gia, thì em vẫn phải tìm cách để quan hệ thật tốt với cậu ta.”



Mai Lạc Anh tiếp lời: “Đậu Đậu, cháu cùng Yến Phi khác nhau, cậu ta chỉ là một sinh viên bình thường, mà cháu lại là công tử của thị trưởng, không cách nào so sánh được. Tới đế đô rồi, Mai di sẽ đem cháu đi làm quen rất nhiều người. Bất quá cháu phải nhớ kĩ, mặc kệ cháu đối với bọn họ có cái nhìn ra sao, thì đều phải giấu xuống đáy bụng. Lời kia của cháu nếu để cho Nhạc Thiệu nghe được, không chỉ khiến cho cha của cháu gặp chuyện, mà ngay cả Mai di cũng sẽ trốn không thoát.”



Trần Thiên Lại không cam lòng nói: “Cháu biết rồi, sau này cháu không nói nữa.”



Mai Lạc Anh thở dài, nói: “Nếu không phải tính hướng của cháu có vấn đề, Mai di hôm nay cũng không muốn gọi cháu tới đây. Dì cùng mẹ của cháu vẫn hi vọng cháu có thể thay đổi.”



Trần Thiên Lại làm nũng: “Cháu chính là trời sinh đồng tính luyến ái a, sửa cũng không được đâu. Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách gene của cha mẹ cháu không tốt.”



“Cháu đó a.” Mai Lạc Anh bị chọc cười.