Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 87 :

Ngày đăng: 05:35 19/04/20


Căn cứ Tây Hàng, Nhạc Thiệu nhận được tin tức xong liền đi thẳng tới ký túc xá. Thời điểm tiến vào đại sảnh ở tầng một, Trương Vô Ủy, Đường quản gia, Trang Văn Tĩnh cùng những người có mặt tại lúc đó đều ở đây chờ. Vừa thấy sắc mặt của Nhạc Thiệu, bọn họ chỉ biết chuyện ngày hôm nay không có khả năng không làm rõ. Nhạc Thiệu tựa như La Sát, mang theo một cỗ tinh phong huyết vũ vọt vào. Cái gì cũng đều không có hỏi, anh đi tới trước mặt của Trang Văn Tĩnh, không nói hai lời liền vung tay lên đánh qua hai cái.



Trang Văn Tĩnh thường ngày ở trong căn cứ mặc kệ có bao nhiêu hoành hành, ở trước mặt ông chủ, cô ta cũng chỉ là một thuộc hạ bình thường. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, ba ông chủ lớn thời điểm tới căn cứ này, Trang Văn Tĩnh thậm chí còn không đủ tư cách để tham gia vào hội nghị của các ông chủ. Hiện tại, Trương Vô Úy tự thân khó bảo toàn, cô ta cho dù có cảm thấy ủy khuất hơn nữa thì cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng hai cái bạt tay này.



“Ai cho cô cái lá gan đó! Ai cho cô cái lá gan dám dùng súng đánh anh ấy!”



Nhạc Thiệu tức giận tới phát điên, hai mắt hồng lên, nhìn một vòng những người đang đứng quanh mình, rồi mới vọt tới bên người một vị bảo tiêu, rút ra súng ở bên hông của đối phương, hướng về phía Trang Văn Tĩnh mở ra chốt an toàn.



“Ông chủ!”



Vài người đồng thời đi tới ngăn cản Nhạc Thiệu.



“Bang bang phanh!”



Liên tiếp ba lần nổ súng, không khí ở bên trong đã căn thẳng tới cực điểm. Trương Vô Úy quỳ rạp trên mặt đất, trên chân bị bắn trúng chảy ra máu tươi. Mà sắc mặt của Trang Văn Tĩnh cũng trắng bệch, cô ta ôm lấy vết thương ở bả vai, trên trán chảy xuống máu loãng. Ba viên đạn này, một viên sượt qua da đầu của Trang Văn Tĩnh, một viên bắn trúng bả vai của cô ta, còn một viên bắn trúng Trương Vô Úy.



Vốn, ba viên đạn này đều là hướng về phía đầu của Trang Văn Tĩnh mà bắn tới, bởi vì tay của Nhạc Thiệu bị người khác kéo lại, cho nên mới bắn chệch. Nhạc Thiệu đá văng hai người mới ngăn cản mình, quát: “Ai còn dám ngăn cản lão tử! Lão tử liền làm thịt kẻ đó! Cái đệch con mẹ các người! Các người ăn của tôi, uống của tôi, lao động dưới chướng của tôi, lão tử hàng năm tiêu tốn cả trăm cả nghìn vạn để nuôi các người, các người lại dám dùng súng để chĩa vào đầu bà xã của lão tử! Có phải ngày nào đó các người cũng sẽ dám dùng súng để chĩa vào lão tử hay không?!”



“Ông chủ, chuyện này là tôi sai, là tôi quản thuộc hạ không nghiêm.” Trương Vô Úy chống gậy batoong, giãy dụa muốn đứng lên.



Đường quản gia tiến lên từng bước, môi phát run: “Là tôi, là tôi xử lý không tốt.”



“Phanh!”



Lại một súng nữa bắn ra, thân thể của Đường quản gia lung lay, trên cánh tay nhiều ra thêm một lỗ máu.



“Các người coi lão tử ngồi không sao? Thời điểm lão tử tới đã nói anh ấy là bà xã của lão tử, là bà chủ của các người! Các người đem lời của tôi vào tai trái ra tai phải đấy hả? Lão tử ngày hôm nay không giết vài người các người, các người liền không nhớ rõ ông chủ của mình là ai!”



Trang Văn Tĩnh rốt cuộc không cách nào ‘văn tĩnh’, cô ta thanh âm phát run nói: “Ông chủ, đều là tại tôi, là lỗi sai của tôi, ngài đừng phạt Trương đội, phạt tôi đi.”



“Cô có tư cách gì để cùng lão tử bàn điều kiện? Thời điểm cô dùng súng chĩa vào anh ấy, có nghĩ tới lão tử là ông chủ của cô hay không? Cô con mẹ nó tính là thứ gì? Ờ địa bàn của lão tử lại dám đối với người của lão tử giương oai sao. Lúc trước nếu không phải là vì Trương Vô Úy ở trước mặt tôi đảm bảo, lão tử căn bản không thèm nữ nhân như cô!”



Trương Văn Tĩnh lộ ra khuôn mặt trắng bệch. Không ai dám đi gọi bác sĩ, bọn họ ngày hôm nay có thể sống để rời khỏi đây hay không cũng là cả vấn đề.



Nhạc Thiệu lại đem lửa giận chuyển tới trên người Trương Vô Úy: “Trương Vô Úy, anh là đội trưởng của Nhạc Lăng, bị thương nên xuất ngũ, không có chỗ để đi, Nhạc Lăng bảo tôi tạo việc làm cho anh, tôi liền đem Tây Hàng giao cho anh, nhưng anh xem anh đã quản lý thế nào hả? Anh xem những người mà anh mang tới rốt cuộc là đã làm ra cái gì?! Mười bảy người! Anh đúng là con rùa đen! Mười bảy người lại trơ mắt nhìn bà xã của lão tử bị bắt nạt. Từ lúc phát sinh chuyện này tới lúc tôi biết được, rốt cuộc là bao nhiêu thời gian? Các người còn định lừa dối lão tử, dám đem chuyện này che giấu hả? Trương Vô Úy! Tôi thực sự con mẹ nó mắt mù rồi mới đem Tây Hàng giao cho anh!”



Trương Vô Úy cúi thấp đầu, nghe Nhạc Thiệu mắng. Chuyện này xét tới cùng đều là bởi vì gã làm thủ lĩnh nhưng quản không nghiêm thuộc hạ. Tiếp theo, Nhạc Thiệu lại hướng Đường quản gia phát hỏa: “Đường Liên Vân, tôi đem Yến Phi giao cho ông, ông làm quản gia kiểu gì vậy hả? Có phải hay không vài năm nay ở trong này, ông ngay cả chủ tử là ai cũng đã quên mất rồi? Ông trong lòng con mẹ nó còn coi tôi là ông chủ sao? Xảy ra chuyện này, không lập tức báo lại cho tôi, còn muốn thay tiện nhân kia che giấu, ông ngại mệnh quá dài thì cứ nói thẳng ra, lão tử liền thành toàn cho ông!”



Đường quản gia không dám biện giải, bởi vì thái độ của ông ngay tử đầu đã không đủ đoan chính. Xảy ra chuyện như vậy, ông cũng khó mở miệng oán trách.
Nhạc Thiệu lồng ngực phập phồng, đè lại sau gáy của Yến Phi, lại một lần nữa hôn tới nóng bỏng. Môi của Yến Phi kề sát môi của Nhạc Thiệu, nói: “Bọn họ không tin anh là bà chủ chân chính, vậy em liền làm cho bọn họ phải tin tưởng. Mặc kệ là ngoài miệng hay là trong lòng. Thiệu Thiệu, anh không thích em bởi vì sai lầm của người khác mà tức giận. Đời trước không thích, đời này càng thêm không thích.”



Nhạc Thiệu ám ách nói: “Em cũng không thích người khác bắt nạt anh, trước kia không thích, hiện tại càng thêm không thích. Trước kia là do em ngốc, khiến cho anh không thể không tự sát; đời này nếu như em còn bất lực như vậy, em sao còn mặt mũi để gặp anh.”



“Sao lại không có mặt mũi để gặp anh. Nói xem, em có điểm nào bất lực? Em xem em vừa mới phát hỏa một cái, bọn họ ngay cả thở mạnh cũng không dám. Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu của anh cho tới bây giờ vẫn luôn là giỏi nhất.”



Yến Phi ngậm lấy môi của Nhạc Thiệu, cũng tặng lại cho đối phương một nụ hôn cháy bỏng. Tình cảm mãnh liệt bị châm lên, lửa giận của Nhạc Thiệu toàn bộ liền biến thành dục hỏa. Ngón tay dùng lực, trực tiếp mở ra thân thể của Yến Phi, đi vào trong nơi khiến cho anh khó lòng nhịn nổi, cảm thụ được người này vẫn đang ở trong lồng ngực của mình.



“Lại không, mang bao…” Yến Phi khẽ cắn lên cằm của Nhạc Thiệu.



Nhạc Thiệu khàn khàn đáp: “Em không thích mang bao, em thích trực tiếp cảm thụ anh.”



Ngâm nga vài tiếng, Yến Phi nói: “Vậy không được, bắn vào trong.”



“Được.”



Chuyện mang bao hay không, tựa hồ, liền cứ như vậy được quyết định.



Ở trong phòng tắm kích tình một phen, Nhạc Thiệu giúp Yến Phi tắm rửa sạch sẽ, hai người lại cùng nhau ở trong phòng tắm đi ra. Nhạc Thiệu cơn tức đã giảm đi rất nhiều, bất quá sắc mặt vẫn rất âm trầm. Chuyện này đương nhiên sẽ không thể dễ dàng cho qua như vậy. Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu cùng Hà Khai Phục đều tới đây, chờ bọn họ tới đây rồi sẽ lại cùng nhau giải quyết.



Đế đô, Tiêu Bách Chu đẩy đẩy Nhạc Lăng đang thất thần, ở lúc đối phương nhìn qua, nói: “Anh tới Tây Hàng đi. Có thể cầu tình liền cầu tình, không thể thì cũng coi như là anh đã cố hết sức, không thẹn với lương tâm. Em cũng không muốn người khác nói anh ngay cả đội trưởng của mình cũng không thèm quan tâm.”



Nhạc Lăng cầm lấy tay của Tiêu Bách Chu, cảm kích bởi sự săn sóc của đối phương. Tiêu Bách Chu nói: “Em không thích những người đó bắt nạt Yến Phi, bất quá em tin tưởng vị đội trưởng kia của anh cũng không phải là người như vậy. Trước kia anh là cấp dưới của anh ta, hiện tại anh ta gặp nạn, anh hẳn là nên ra mặt. Tiêu Dương đã cùng Yến Phi nói qua, có thể hay không bảo vệ được mạng của anh ta, vẫn phải xem tạo hóa của anh ta đi. Ai bảo anh ta có một cô em gái kết nghĩa giống như chó điên loạn cắn người tới như thế.”



Nhạc Lăng nói: “Anh tới đó xem tình huống, nếu thực sự không được, anh sẽ trở lại. Chuyện này vốn anh cũng không nên quản nhiều.”



“Đi đi, bất quá em nói rõ trước với anh.” Tiêu Bách Chu xuất ra uy nghiêm của bạn trai, “Anh nếu dám ở bên ngoài kiếm giùm em mấy thứ em gái chị gái kết nghĩa gì đó, cũng đừng tới tìm em nữa.”



“Anh không dám, đánh chết cũng không dám.” Mạnh hôn Tiêu Bách Chu một cái, Nhạc Lăng lập tức đứng dậy chuẩn bị xuất phát đi tới Tây Hàng. Tiếp tới, hắn lại dừng lại: “Em có muốn đi cùng anh hay không? Anh lo lắng em ở nhà một mình.” Người này trên người vẫn còn đang bị thương đấy.



“Em cũng không phải là trẻ con ba tuổi.” Tiêu Bách Chu bật cười, “Anh mau đi đi. Mặc kệ có thể giải quyết hay không, anh muộn nhất ngày mai cũng phải quay trở về cho em, em cũng không muốn lại bị dày vò. Trong nhà còn chưa có dọn dẹp xong đâu.”



Nhạc Lăng nở nụ cười.



“Ừ!”



Căn hộ vốn trống trải hiện tại đã nhiều ra thêm không ít nội thất, hắn tin tưởng chờ thời điểm mình trở về từ Tây Hàng, nhà của hắn sẽ càng thêm giống một căn nhà.