Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 92 :
Ngày đăng: 05:35 19/04/20
Gọi điện thoại kêu một phần cháo hoa, Tiêu Dương sau khi cúp điện thoại liền lại một lần nữa sờ sờ trán của Yến Phi. Thở hắt ra một hơi thật dài, đã bớt nóng rồi. Uống thuốc, có cảm giác buồn ngủ, toàn thân toát ra mồ hôi, cuối cùng cũng có chút hiệu quả. Trên người vẫn có chút đau nhức, Yến Phi để Tiêu Dương giúp mình cầm tới một bộ quần áo ngủ cùng quần lót sạch sẽ, sau đó chui vào trong ổ chăn để thay. Sinh bệnh, hắn cũng không muốn ăn gì cả.
Nhạc Lăng lại rót cho Yến Phi một cốc nước, bỏ thêm vào trong một ít muối, Yến Phi nhíu mày rồi uống xuống. Có người ở trước phòng ngủ gõ cửa, ba người đồng thời nhìn về phía cửa, là ai tới?
“Ai a.”
Tiêu Dương lập tức đem thuốc đặt ở trên tủ đầu giường thu lại, hỏi.
“Tiểu Dương, là tôi.”
Hứa Cốc Xuyên? Ba người nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tiêu Dương đi ra mở cửa. Cửa vừa mở, Hứa Cốc Xuyên hướng vào trong phòng nhìn thoáng qua, thấy Nhạc Lăng cũng ở đây, anh liền đứng ở cửa nói: “Các người đều ở đây a, tôi còn tưởng là Yến Phi đang ngủ.”
Tiêu Dương đem người kéo vào trong, đóng lại cửa phòng, nói: “Yến Phi bị bệnh, vừa mới hạ sốt.”
Hứa Cốc Xuyên lập tức cau mày, Yến Phi từ trên giường ngồi dậy, Tiêu Dương vội vàng chạy tới đem áo khoác phủ lên trên người cho hắn. Hứa Cốc Xuyên đi tới, hiểu rõ hỏi: “Các người còn chưa nói cho Nhạc Thiệu bọn họ biết đi?”
Yến Phi cũng rất trực tiếp nói: “Chưa có. Nói cho bọn họ không phải là muốn chết hay sao. Tình huống bên kia sao rồi? Tôi hiện tại đã tốt hơn nhiều.”
Hứa Cốc Xuyên không tránh né ngại ngùng, sờ sờ cái trán của Yến Phi, nói: “Vẫn còn có chút nóng. Cậu xác định là muốn lừa bọn họ?”
“Đợi lát nữa tôi sẽ cùng bọn họ nói. Bên kia tình huống sao rồi?” Yến Phi lại hỏi.
Hứa Cốc Xuyên ngồi xuống ở bên giường, trả lời: “Tạm thời đã xử phạt những người cần xử phạt. Hiện tại bọn họ vẫn còn đang họp, Nhạc Thiệu bọn họ chuẩn bị đối với toàn bộ ‘Phong Viễn’ chỉnh đốn lại một phen. Tôi ở đó cũng không thích hợp, cho nên trước hết liền về đây.”
“Mấy người anh trai của em xử lý sao rồi?” Tiêu Dương tò mò hỏi, Yến Phi cùng Nhạc Lăng cũng rất muốn biết.
Hứa Cốc Xuyên cũng không nói thẳng ra, chỉ bảo: “Bọn họ không có giết người, bất quá khẳng định vẫn sẽ thấy máu. Chi tiết thì các người cũng đừng có hỏi, không phải là chuyện tốt đẹp gì. Trang Văn Tĩnh bị đuổi khỏi Phong Viễn, những người ở cùng cô ta lúc đó toàn bộ đều bị sung quân tới các căn cứ khác để làm tiểu binh. Những người khác trong căn cứ Tây Hàng, trừ bỏ nhân viên kỹ thuật ra, sau khi giao lại công tác của bản thân xong đều bị điều đi. Nhạc Thiệu để cho Diêm Hồng tới từ căn cứ Dương Xuân làm người phụ trách căn cứ Tây Hàng, nhân viên sẽ từ trại huấn luyện bổ sung thêm vào, cuối năm Tiêu Tiếu sẽ tự mình trấn thủ căn cứ Tây Hàng. Trương Vô Úy người này trọng nghĩa khí, nhưng mà đối với cương vị của một người lãnh đạo mà nói, quá mức trọng nghĩa khí cũng không phải là việc tốt. Rất nhiều tinh anh ở trong xã hội đều tự chiêu mộ thêm ‘tiểu đệ’ cho mình, lấy danh nghĩa của ‘Phong Viễn’ để kéo thêm không ít quan hệ riêng, nghiễm nhiên coi mình trở thành tiểu lão đại của Tây Hàng.”
Yến Phi cũng không nghĩ tới lần này thế nhưng lại rút ra được cây củ cải dính theo nhiều bùn đất tới như vậy. Không phải đơn giản là một nữ nhân bốc đồng thôi sao? Hứa Cốc Xuyên nhìn về phía Yến Phi: “Trương Vô Úy đi làm huấn luyện viên cũng tốt. Tính cách của anh ta vẫn thích hợp với hoàn cảnh đơn giản.”
Nhạc Lăng trầm mặc gật đầu.
Hứa Cốc Xuyên lại nói tiếp: “Chuyện tình ở căn cứ Tây Hàng cũng không phải việc đặc biệt gì, những căn cứ khác khẳng định cũng sẽ có loại tình huống này. Tôi xem ít nhất là trong vòng nửa năm, công ty ‘Phong Viễn’ mới lại một lần nữa mới có thể rửa sạch. Đại Phi, cậu đánh một trận này cũng đủ oanh oanh liệt liệt.”
Yến Phi gãi gãi chóp mũi, vô tội nói: “Đây cũng coi như là việc tốt đi. Bằng không thời gian quá dài, nhiễu loạn sẽ càng lớn hơn. Tôi cũng không muốn nhìn thấy kinh doanh nhiều năm của Thiệu Thiệu bọn họ sẽ bị hủy trong tay của những người này.”
“Cũng phải.” Hứa Cốc Xuyên lại sờ sờ trán của hắn, nói: “Cậu nằm đi. Nhạc Thiệu bọn họ trở về nếu thấy cậu như vậy, khẳng định sẽ nổi giận.”
“Cho nên hiện tại mới không thể nói cho bọn họ biết.” Yến Phi ngoan ngoãn nằm xuống.
Tiêu Dương hỏi Hứa Cốc Xuyên: “Anh ăn cơm chưa?”
Hứa Cốc Xuyên đẩy đẩy Tiêu Dương: “Chưa. Bên kia cả đám đều bận rộn, cũng không có thời gian rảnh để ăn uống. Gọi cho tôi một bát mì đi, hỏi xem có mì tương trứng hay không, tùy tiện ăn là được rồi.”
“Để xem các em lần sau còn dám hay không hai người cùng tiến vào, anh bị cảm rồi này.”
Ba người mới không chịu chấp nhận chuyện Yến Phi bị cảm có quan hệ cùng với việc bọn họ làm tình, bất quá bọn họ cũng không phản bác. Người đang bị bệnh là lớn nhất, Yến Phi nói cái gì thì chính là cái đó.
“Có phải hay không rất khó chịu?” Tôn Kính Trì hỏi. Người này trước kia mỗi lần sinh bệnh đều khiến cho bọn họ vô cùng đau lòng.
Yến Phi nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ của ba người, nói: “Hoàn hảo, so với thời điểm đời trước anh sinh bệnh thì tốt hơn nhiều. Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiếu, những người đó các em đã trừng phạt rồi, liền cho qua đi.”
Ba người không muốn, nhưng đồng thời lại nhớ tới chuyện người này sống lại, còn có việc bọn họ đi siêu độ, cả ba liền gật đầu: “Bọn em nghe anh.” Bọn họ cũng sợ hãi nếu như trên tay của mình dính quá nhiều máu tươi, sẽ ảnh hưởng tới người này.
Yến Phi mở to mắt đối với ba người cười cười: “Anh thực ra là muốn để cho các em trở về cùng anh ngủ một giấc, nên mới bảo Nhạc Lăng gọi điện thoại.”
Tâm tình của ba người lập tức từ một cực đoan này chuyển tới một cực đoan khác. Nhạc Thiệu ngậm lấy môi của Yến Phi, Yến Phi vội vàng né tránh: “Anh đang bị cảm.”
“Em biết. Đem cảm mạo của anh truyền qua cho em, anh liền khỏe lại.” Tựa như trước kia vậy.
“Ư!”
Trong bồn tắm lớn hình tròn, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu từ trong miệng của Yến Phi hút đi cảm mạo. Hi vọng buổi sáng ngày mai tỉnh lại, cảm mạo của người này liền sẽ hoàn toàn biến mất. Còn về việc bọn họ có sinh bệnh hay không, bọn họ không quan tâm.
Từ trong phòng tắm đi ra, Yến Phi lại uống thuốc mà Nhạc Lăng mới mua về, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Hút thuốc lá cả một ngày, lại phát hỏa thực lớn, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ở dưới ánh đèn ấm áp cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Tiêu Tiếu gọi điện thoại công đạo một sự tình xong liền chuẩn bị đi nghỉ ngơi, lại có người nhắn cho cậu một tin nhắn.
[Anh, em có việc muốn nói với anh, anh có thể đi ra ngoài một chút được không?]
Tiêu Tiếu nhìn chằm chằm tin nhắn kia thật lâu, rồi mới mặc lên áo ngủ, đối với Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đã lên giường nói: “Tiểu Dương có việc muốn tìm tớ, các cậu ngủ trước đi.”
“Lão tứ, có thể hay không…” Tôn Kính Trì thấp giọng hỏi.
Tiêu Tiếu mím mím môi: “Rất có thể.”
Nhạc Thiệu nhỏ giọng dặn dò: “Nhớ những gì tớ đã nói với cậu, Tiểu Dương nếu đã quyết định, mặc kệ là ra sao, cậu cũng không thể phản đối.”
“Tớ biết rồi.”
Đối với hai người anh trai gật gật đầu, Tiêu Tiếu đi ra ngoài.
Tôn Kính Trì thở hắt ra, nói: “Phỏng chừng là bị chúng ta đoán đúng rồi.”
“Liền xem xem Hứa Cốc Xuyên có chủ ý gì.” Nhạc Thiệu nằm xuống, đem người đã chìm vào trong giấc ngủ ôm chặt vào trong lòng. Tôn Kính Trì thừa dịp Tiêu Tiếu không có ở đây, nhanh chóng chiếm lấy một bên khác của Yến Phi.
Tiêu Tiếu đi ra khỏi phòng ngủ chính, nhìn thấy Tiêu Dương đang chờ ở cửa. Cậu cũng không hỏi em trai có chuyện gì, mà là trực tiếp đi tới phòng khách. Tiêu Dương theo sau anh trai đi vào trong phòng khách, đóng cửa lại.