Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1024 : Bắn chết phí đạn, chôn sống phí đất

Ngày đăng: 02:23 19/04/20


Trịnh Khiếu Nam nghĩ đến xe, hắn liếc mắt nhìn khắp bốn phía. Hắn có không ít xe, nhưng đó là trước kia, bây giờ hắn không có chiếc xe nào. Ngay cả hành động lần này cũng vì sợ anh trai ngăn cản mà phải lén lút chạy ra ngoài, bây giờ muốn tìm xe thì căn bản là cực khó.



“ Làm sao bây giờ, chẳng lẽ đi taxi sao? “



Trịnh Khiếu Nam nhìn những chiếc xe liên tục qua lại trên đường, gương mặt hắn xuất hiện vài phần bạo ngược, hắn nắm chặt dao găm trong tay, trong lòng chợt bùng lên ý nghĩ cướp xe.



Nhưng cuối cùng lý trí vẫn áp chế được tâm tư điên cuồng như ngựa hoang trong lòng Trịnh Khiếu Nam, tuy khả năng cướp bóc thành công là rất lớn, nhưng sẽ dễ dàng bộc lộ. Nếu như mình gặp phải một tên tài xế không muốn sống, liên tục kháng cự, như vậy sẽ là được không bù mất.



Khi Trịnh Khiếu Nam đang tính toán xem nên làm thế nào để lấy xe, đúng lúc thấy một người đang xác theo đủ loại hộp quà lớn nhỏ đi về phía khu nhà thị ủy. Nhân viên cũng không quan tâm, hơn nữa còn giống như sợ người đến tặng quà phát hiện ra mình và cảm thấy xấu hổ, thế là khẽ lui về phía sau hai bước.



“ Đây là sao? “



Trịnh Khiếu Nam không rõ vấn đề, nhưng khi thấy người thứ hai đi vào giống như vậy, hắn hiểu đám người đưa quà đến không phải thăm thân nhân, bọn họ đến vì quà cáp người bên trong.



Đám bảo vệ không dám cản người đưa quà vào, vì sợ quà tặng cho vị lãnh đạo nào đó, nếu như để cho lãnh đạo biết mình cản người đến tặng quà. Tuy lãnh đạo sẽ khen ngợi mình có tính cảnh giác cao, thế nhưng chỉ sợ sẽ thầm chửi mắng tổ tông mười tám đời nhà mình. Anh nói xem, anh ngăn cản đường tiền tài của người ta, người ta sẽ vui vẻ được sao? Lãnh đạo không phải là người à?



- Hì hì, như vậy cũng đúng.



Trịnh Khiếu Nam thật sự sinh ra cảm giác hưng phấn ông trời giúp mình, hắn đi đến siêu thị, chỉ sau hai phút đã lấy ra vài thùng rượu.




- Anh thu mua đồng nát mà dám chạy vào chỗ này sao? Anh cũng không hỏi xem đây là đâu à? Tôi nói cho anh biết, ở trong này đều là lãnh đạo thành phố, anh đến đây thu mua đồng nát được sao? Anh mau đi chỗ khác.



Trịnh Khiếu Nam nhìn tên bảo vệ chặn đường người đàn ông thu mua đồng nát, trong lòng thầm sinh ra cảm giác hèn mọn. Thầm nghĩ anh là bảo vệ, anh biết cái quái gì, dân thu mua đồng nát cũng có vàng trong người. Những năm trước không phải trên báo đã nói rồi sao, một tên thu mua đồng nát nhặt được một rương vàng.



Trịnh Khiếu Nam cũng không xa lạ gì khu nhà dành cho đám thường ủy thị ủy, năm xưa anh em hắn đã không ít lần đến nhà của Lục Ngọc Hùng, càng không ít lần đén thăm hỏi bí thư Trình Tự Học. Nhưng bây giờ tất cả đã không còn, người và vật đã không còn, hắn từ một vị thượng khách biến thành một kẻ tội phạm nguy hiểm bị truy nã.



Trịnh Khiếu Nam nhớ đến anh Trịnh Khiếu Đống mà thật sự muốn tìm một chỗ khóc lớn cho thoải mái, anh hắn cả đời này thật sự không dễ dàng gì. Đừng thấy anh hắn thường hay mắng mỏ dạy bảo hắn trước mặt người ngoài mà nghĩ lầm, thực chất Trịnh Khiếu Đống rất thương yêu hắn.



Có câu anh cả như cha, Trịnh Khiếu Nam thấy anh còn yêu thương mình hơn cả cha. Trịnh Khiếu Đống là người nói năng thận trọng, nếu chính mình phạm sai lầm, anh luôn là người chạy đến trước tiên, bộ dạng giống như gà mẹ dang cánh bảo vệ đàn con. Tuy ngày thường hắn cũng luôn phát sinh cải vã với Trịnh Khiếu Đống, thế nhưng trong lòng luôn xem Trịnh Khiếu Đống là cây đại thụ của mình.



Ngày thường Trịnh Khiếu Nam căn bản không thích bộ dạng dạy bảo của Trịnh Khiếu Đống, vì những năm nay chỉ cười kẻ lắm mồm mà không cười kỹ nữ, chỉ cần có tiền là được. Nghĩ lại thì thấy Trịnh Khiếu Đống cũng có lý của mình, mỗi khi thấy mặt đám quan lại thì Trịnh Khiếu Đống thường nịnh họt ton hót, điều này làm cho Trịnh Khiếu Nam cảm thấy khinh thường. Nếu như nói lãnh đạo cũng là người như vậy tiền sẽ là cha của lãnh đạo, không, phải là ông nội của lãnh đạo, nếu không thì đám lãnh đạo kia thấy tiền thì hớn hở như vậy.



Trịnh Khiếu Nam nghĩ về anh mình mà không khỏi cảm thấy xúc động chảy nước mắt, một cơn gió lạnh thổi qua chợt làm cho Trịnh Khiếu Nam bừng tỉnh. Hắn lau nước mắt rồi thầm nghĩ: Anh, những năm này em gây ra nhiều phiền toái cho anh, làm phiền anh mỗi ngày phải chạy đến xử lý sự việc. Lần này em dù bất cứ giá nào cũng xem như báo đáp công ơn nuôi dưỡng của đại ca. Kiếp sau anh em chúng ta tiếp tục là anh em, khi đó em sẽ là thân trâu ngựa báo đáp cho đại ca.



Trịnh Khiếu Nam thầm nghĩ như vậy, hắn đi về phía khu thường ủy thị ủy. Vương Tử Quân là bí thư thị ủy, tất nhiên sẽ ở trong một trong những căn nhà đầu tiên ở trong khu này.



Một căn nhà bốn tầng, tuy vẻ bề ngoài có chút cũ nát nhưng cây cối xanh tươi, biểu hiện khí thế không tầm thường. Trịnh Khiếu Nam đi vào trong, hắn thấy vợ của Trình Tự Học đang đi cách đó không xa.