Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1043 : Làm quan muốn ổn muốn vững là không khó

Ngày đăng: 02:24 19/04/20


Trịnh Khiếu Đống tự biết mình không có, nhưng người nhà của hắn lại không biết quá rõ điều này, khi không có nhật ký thì chỉ sợ sẽ có kẻ bí quá hóa liều, càng co những kẻ đang ẩn mình trong bóng tối vung tay thi triển thủ đoạn hãm hại. Nếu thủ đoạn đó được thi triển trên người thân của mình, như vậy sẽ có kết cục gì.



Trịnh Khiếu Đống càng cảm thấy toàn thân phát lạnh, hắn không nhịn được phải khẽ run rẩy. Hắn dù đối mặt với những cán bộ lão thành trong đội cảnh sát hình sự thành phố La Nam cũng chưa từng sinh ra cảm giác như thế, nhưng lúc này hắn thật sự cảm thấy mình căn bản khó thể chống lại được.



Vì người nhà của mình, thôi thì tất cả cùng đi xuống địa ngục.



Trịnh Khiếu Đống thầm hạ quyết tâm định mở miệng, chợt nghe Vương Tử Quân nói:



- Thành thật khai báo sẽ có khoan hồng, anh cứ chậm rãi suy nghĩ lại đi.



Vương Tử Quân nói rồi rời khỏi phòng giam, khi thấy Vương Tử Quân đi khuất thì Trịnh Khiếu Đống chợt bi ai nhận ra một điều, chính mình căn bản không có chút quyền lợi gì trước mặt người đàn ông kia.



Không biết tự lượng sức.



Không biết vì sao Trịnh Khiếu Đống lại nghĩ như vậy, Trịnh Khiếu Đống cười khổ một tiếng, hắn nói với hai tên cảnh sát ở bên cạnh:



- Tôi có sự việc muốn khai báo.



Trên đường đi Vương Tử Quân cũng suy nghĩ rất nhiều, trước khi đến hắn đã phỏng đoán tâm lý của Trịnh Khiếu Đống, sau khi nghiên cứu mới cho ra chiến lược phù hợp. Nếu hắn thật sự áp dụng sách lược như vậy, hắn cũng không cần suy xét nhiều.



Cũng không phải Vương Tử Quân là người nhân từ, mà hắn khinh thường áp dụng những biện pháp không tốt đẹp. Nhưng nếu dùng nó để đả kích tâm lý của Trịnh Khiếu Đống, lại là một lựa chọn cực kỳ phù hợp.



- Bí thư Vương, Trịnh Khiếu Đống chuẩn bị mở miệng.



Tống Ích Dân gọi điện thoại đến cho Vương Tử Quân nói.



Vương Tử Quân cười cười không nói gì thêm.




Có câu nói: “ Tuyết rơi đúng năm được mùa “, chính mình đang ở trong một gian phòng cây cối đâm chồi nảy lộc, thật sự là một điềm báo rất tốt. Mà điềm báo này thật sự làm cho Hứa Tiền Giang phải chờ mong.



- Cốc cốc cốc.



Tiếng gõ cửa truyền đến, Hứa Tiền Giang nói một tiếng mời vào. Phó ban Lưu Quảng Niên của phòng tổ chức tỉnh ủy cùng theo lão đến thủ đô đã nhanh chóng đi đến sau lưng.



- Trưởng phòng, ngài có gì cần phân phó?



Lưu Quảng Niên là một nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp, được phân đến phòng tổ chức tỉnh ủy và được Hứa Tiền Giang coi trọng, mối quan hệ giữa hai người làm cho cách ăn nói của Lưu Quảng Niên có chút tùy ý.



Lưu Quảng Niên dù sao cũng là một người học tâm lý học, vì thế dù hắn có nói chuyện tùy ý thì cũng phải xem xét từng giai đoạn. Lúc này hắn thấy gương mặt trưởng phòng Hứa tràn đầy vui mừng, thế cho nên mới không chịu bỏ qua cơ hội lần này.



- Tiểu tử cậu đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như vậy, nếu cậu còn dám như thế, tôi sẽ điều cậu đến làm bí thư đảng ủy đoàn văn nghệ tỉnh Sơn Nam đấy.



Hứa Tiền Giang nhìn bộ dạng du côn của Lưu Quảng Niên, lão cười mắng.



- Trưởng phòng, ngài thật sự là quá tốt, tôi nghe nói đoàn văn nghệ tỉnh đầy mỹ nữ, tôi còn chưa cưới được vợ. Hì hì, xem ra đó là một công tác có cả công lẫn tư.



Lưu Quảng Niên tất nhiên không muốn đến đoàn văn nghệ tỉnh, cũng biết là Hứa Tiền Giang nói đùa với mình, thế cho nên hắn cũng thuận tiện bò lên, trêu chọc làm cho Hứa Tiền Giang vui vẻ.



- Ha ha ha.



Tâm tình của Hứa Tiền Giang vốn là khá tốt, lúc này nghe thấy Lưu Quảng Niên nói đùa như vậy, thế là càng thêm nói cười vui vẻ. Lão chỉ vào Lưu Quảng Niên rồi nói:



- Tiểu tử cậu đúng là quá ham mê sắc, tôi sẽ vì tính yên ổn và đoàn kết của đoàn văn nghệ tỉnh Sơn Nam mà giữ cậu ở lại bên cạnh mình vậy.