Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1045 : Trước khi đề bạt thì ổn định là trên hết
Ngày đăng: 02:24 19/04/20
- Tiền Giang, đã thông báo cho Lục Ngọc Hùng bên kia chưa, tôi quay về chỉ còn có nửa ngày nghỉ ngơi, thừa dịp đó nên đưa anh ta đi nhận chức, cũng xem như cho cả tỉnh Sơn Nam biết tỉnh ủy chúng ta coi trọng thành phố La Nam đến mức nào.
Sau khi nói với Hứa Tiền Giang vài câu về Dương Độ Lục, Hào Nhất Phong chợt thay đổi chủ đề sang thành phố La Nam.
Dù chưa liên hệ được với Lục Ngọc Hùng, thế nhưng sự việc này Hứa Tiền Giang căn bản không báo cáo với Hào Nhất Phong. Dù sao cũng còn nhiều thời gian, lão không tin sẽ không liên lạc được với Lục Ngọc Hùng.
- Bí thư Nhất Phong cứ yên tâm, tôi đã cho người liên hệ với đồng chí Lục Ngọc Hùng, anh ấy nói cảm thấy rất cảm động vì bí thư Nhất Phong có thể tự đưa mình đi nhận chức.
Hứa Tiền Giang là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy nhiều năm, nói ra vài lời nói dối thì căn bản không cần suy nghĩ. Dù sao lão cảm thấy sự việc nên xảy ra như vậy, dù là Lục Ngọc Hùng không cảm kích bí thư Nhất Phong đưa đi nhận chức, nhưng đối phương sẽ không bao giờ dám nói ra.
Hào Nhất Phong khẽ gật đầu, cũng không nói thêm điều gì. Năm phút sau hai người phân biệt leo lên xe, khu thường trú vì hai vị lãnh đạo mà sắp xếp hai chiếc xe Audi, thế nhưng cuối cùng Hứa Tiền Giang lại theo chân lãnh đạo leo lên chiếc xe Audi mới nhất.
Xe chạy bon bon trên đường, Hào Nhất Phong chợt nói:
- Trưởng phòng Tiền Giang, công tác ở thành phố La Nam đang đi vào giai đoạn phát triển cao tốc, sau này anh nhất định phải nắm chắc công tác xây dựng ban ngành thành phố La Nam.
Hứa Tiền Giang hiểu ý của Hào Nhất Phong, trong lòng thầm nghĩ bí thư Nhất Phong thật sự là muốn đánh đến cùng. Nếu động vào ban ngành thành phố La Nam, chỉ sợ sau này Vương Tử Quân càng ngày càng khó làm việc, chỉ là không dám mở miệng phản đối Hào Nhất Phong.
Địa điểm Dương Độ Lục gặp mặt Hào Nhất Phong cũng không phải là khách sạn hay phòng làm việc, chính là trong một căn nhà tứ hợp viện tràn đầy hương vị thủ đô. Khi hai người Hứa Tiền Giang và Hào Nhất Phong đi đến, Dương Độ Lục đang đọc một quyển sách, cách đó không xa là một bình trà nóng đang bốc hơi nghi ngút.
- Trưởng ban Dương, ngài thật sự rất nhàn nhã.
Hào Nhất Phong tuy có biểu hiện cực kỳ cung kính nhưng lời nói lại càng có thêm vài phần thân cận.
Hứa Tiền Giang và Dương Độ Lục tiếp xúc không ít, lão biết rõ tính tình của trưởng ban Dương. Lúc này lão thấy Hào Nhất Phong có biểu hiện như vậy, thầm nghĩ Hào Nhất Phong quả nhiên giỏi thể hiện. Tuy Hào Nhất Phong có quan hệ không tầm thường với Dương Độ Lục, thế nhưng lại nắm rất chắc, tuyệt đối không vì hai bên kết giao nhiều năm mà bỏ quên nghi lễ, lại không vì chút lễ nghi mà làm cho chính mình và lãnh đạo trở nên xa lạ.
- Trưởng ban Dương, bây giờ Quân Tài còn công tác ở bộ giao thông sao?
Hào Nhất Phong đơn giản bắt chuyện với Dương Quân Tài một câu, sau đó cười nói.
- Ừ, Quân Tài còn công tác bên bộ giao thôn.
Dương Độ Lục cười cười nói, cũng không nhiều lời.
- Bố, chú Nhất Phong, mọi người cứ tiếp tục trò chuyện, cháu vào bên trong một chút.
Dương Quân Tài cũng biết không gian này không phù hợp với mình, vì thế sau khi chào hỏi xong thì lui ra ngoài.
Hào Nhất Phong nhìn Dương Quân Tài đi ra, lão cảm khái nói:
- Trưởng ban Dương, Quân Tài đã trưởng thành hơn rồi.
- Năm tháng làm cho người ta thêm trưởng thành, nếu như nó còn không chịu trưởng thành thì cũng không ổn, bây giờ nó đang là một vị phó cục trưởng trong bộ giao thông, nghe nói công tác cũng khá tốt.
Dương Độ Lục cho con trai mình một lời đánh giá không quá cao, thế nhưng rõ ràng giọng điệu lại rất thỏa mãn.
Hào Nhất Phong biết rõ Dương Độ Lục rất quan tâm đến con trai, lúc này lão thầm nghĩ nếu Dương Quân Tài còn ở trong tỉnh Sơn Nam, có lẽ cũng đã là chủ tịch thành phố rồi. Nếu như vậy thì lời nói của mình căn bản càng thêm có lực lượng và độ nặng hơn cả bây giờ.
Nhưng Dương Quân Tài lại là chim gãy cánh ở tỉnh Sơn Nam, tuy sự việc kia không được ghi trong hồ sơ, thế nhưng rất nhiều người biết. Trước đó thì không có vấn đề, nhưng sau này có ai đưa nó ra để cản đường phát triển của Dương Quân Tài hay không, căn bản khó nói nên lời.