Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1055 : Làm việc lớn cần phải có tuyệt kỹ giả vờ
Ngày đăng: 02:24 19/04/20
Hào Nhất Phong nhìn vào lời khai của Trịnh Khiếu Đống, rất nhiều chuyện đã sáng tỏ, thế nhưng lão không chú tâm đến nguyên nhân vì sao Lục Ngọc Hùng phải bỏ chạy, mà chỉ vẽ ra một chiếc hố lớn cho mình.
Trong chiếc hố này Hào Nhất Phong không phải là một người xui xẻo duy nhất bị sa lầy, nhưng trong đó lão gặp phải một người cực kỳ tàn nhẫn. Người đào chiếc hố để lão phải tự mình nhảy xuống chính là tên cán bộ trẻ tuổi đang liên tục mở miệng kiểm điểm ngay trước mặt.
Hào Nhất Phong biết rõ Lục Ngọc Hùng sở dĩ bỏ chạy chính là vì Vương Tử Quân điều tra Trịnh Khiếu Đống, Lục Ngọc Hùng biết mình căn bản sẽ bị bắt, thế cho nên nhanh chóng dùng chiêu kim thiền thoát xác để bỏ chạy.
Nhớ ngày đó Hào Nhất Phong đề bạt Lục Ngọc Hùng, Vương Tử Quân kiên quyết phản đối, lúc đầu lão còn tưởng rằng Vương Tử Quân đang giãy chết, bây giờ mới hiểu đối phương đào hắn một chiếc hố cho mình nhảy vào. Khi đó lão còn dương dương tự đắc, nhưng lão căn bản không biết đối phương đang đào mộ cho mình.
Tất cả tuy đã quá rõ ràng nhưng Hào Nhất Phong biết rõ chuyện này sẽ tạo nên nguy cơ lớn nhất cho mình trong xưa nay, mình chỉ cần xử lý vô ý là thanh danh và uy tín sẽ sụt giảm nghiêm trọng.
Nhưng Hào Nhất Phong không phải là người thua không chịu chung chi, lão đặt bút xuống nhìn thoáng qua văn bản, sau đó mới trầm giọng nói:
- Bí thư Tử Quân, bản điều tra của các anh hình như đến rất kịp thời thì phải.
Dù là ai cũng nghe thấy lời nói của bí thư Hào Nhất Phong có chút không đúng, bí thư Trần Ngạn Quốc ngồi bên cạnh Hào Nhất Phong lại cảm thấy đáng thương cho bí thư tỉnh ủy. Vốn tưởng rằng có thể nhúng tay sắp xếp và làm theo ý mình ở ban ngành La Nam. sua đó thao túng ban ngành, ép chết Vương Tử Quân, không ngờ sự việc có vấn đề, bí thư Nhất Phong ngã dập môi, chỉ sợ chính bản thân cũng chìm vào hố bùn.
Quan trường quá nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận là có kẻ xô đẩy anh xuống vực sâu tăm tối.
Nếu như không phải Vương Tử Quân lên tiếng, chỉ sợ Trương Hợp Tuân đã quên là mình chưa dùng cơm. Thật ra nào phải chỉ riêng hai người bọn họ, trong tỉnh Sơn Nam có nhiều người quên dùng cơm trưa vì sự kiện Lục Ngọc Hùng bỏ chạy, nhưng lại không có mấy người chủ động nhớ đến chuyện cơm nước như Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân sở dĩ nhớ đến điều này, căn bản là vì hắn có tư cách như vậy. Trương Hợp Tuân chợt sinh ra ý nhĩ như thế, hắn càng thêm kiên định tâm tư dựa vào Vương Tử Quân, hắn cười nói:
- Bí thư Vương, khách sạn lớn giá cả đắt đỏ, những món đặc sắc thường có ở nhà mình, theo tôi thấy thì không bằng tìm một quán cơm nhỏ là được. Bí thư Vương, ngài thích hương vị gì?
- Ôi, bí thư Trương, xem như hôm nay tôi giao dạ dày của mình cho anh.
Vương Tử Quân lúc này khá hào hứng, tuy hắn cố gắng áp chế nụ cười trên mặt mình, thế nhưng vẫn lơ đãng bùng phát cảm giác vui sướng trong lòng.
Thấy Vương Tử Quân đồng ý thì Trương Hợp Tuân càng cảm thấy bữa cơm hôm nay có giá trị trọng đại. Tuy hắn và Vương Tử Quân đã dùng cơm với nhau khá nhiều lần, nhưng hai người bọn họ là lần đầu tiên dùng cơm riêng với nhau. Lần này hắn có thể leo lên con thuyền của Vương Tử Quân hay không, phải nhìn vào cơ hội hiện tại.
- Bí thư Vương, tôi biết một quán cơm Triệu gia ở đường Tây Giao thành phố Sơn Viên, hương vị rất đặc biệt, nếu như ngài không chê cửa hàng nhỏ, chúng ta đến đó dùng cơm nhé?
Trương Hợp Tuân vừa nói vừa thuận thế mở cửa xe cho Vương Tử Quân.