Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1066 : Tướng tài cần vua hiền
Ngày đăng: 02:24 19/04/20
Đối với lãnh đạo thị sát, khối chính quyền thành phố vừa vui mừng vừa sợ hãi. Có vị lãnh đạo địa phương nào không muốn thượng cấp xuống địa bàn của mình để nghiên cứu khảo sát? Bình thường anh báo cáo cho thượng cấp cả trăm lần, cũng không bằng một lần cho lãnh đạo được nhìn thấy tận mắt, nói trắng ra thì trăm nghe không bằng một thấy. Thành tích được thể hiện, lãnh đạo vui vẻ, như vậy chắc chắn sẽ có nhiều chuyện tốt rơi xuống đầu mình.
Chỉ là mỗi lần lãnh đạo xuống thị sát thì giai đoạn chuẩn bị luôn gặp khó khăn, nếu gặp phải lãnh đạo khó đối phó thì tuyến dưới lại càng khổ sở, từng nhân viên tham gia tiếp đãi đều cảm thấy phải cẩn thận, sinh ra tình cảnh nơm nớp lo sợ. Vì sự việc bên dưới cực kỳ phức tạp, cực kỳ bén nhọn, chỉ cần có chút bất cẩn sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, thượng cấp cũng không phải nhìn chằm chằm vào thành tích, mà là nhìn vào khuyết điểm của anh. Một sự việc ngoài ý muốn xuất hiện, lãnh đạo thượng cấp nói một câu đơn giản, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại, như vậy chiếc mũ quan trên đầu anh chỉ sợ sẽ không cánh mà bay.
Vì vậy mỗi lần tiếp đãi lãnh đạo thì Kim Điền Lạc đều cảm thấy như lâm đại địch, cố gắng suy xét đến từng sự việc nhỏ nhặt, không vì cái gì khác, chỉ mong muốn được bí thư Vương tán thành.
Lần này Hào Nhất Phong xuống khảo sát nghiên cứu, Kim Điền Lạc cũng không ngoại lệ, hắn xem xét sự việc cực kỳ tinh tế, sắp xếp sẵn mọi thứ, thế nhưng vừa thở ra một hơi thì Sở Vân Sướng đã đi đến.
Kim Điền Lạc ngây người giây lát, sau đó trầm giọng nói:
- Khối chính quyền thành phố cho ra một phương án sắp xếp chủ tịch Thạch đến thăm nom chỗ nào, chúng tôi sẽ bổ sung dựa theo phương án của các anh, sau đó sẽ trưng cầu ý kiến của bí thư Vương là được. Đúng rồi, khi nào thì chủ tịch Thạch đến?
- Sáng mai!
Sở Vân Sướng thấy Kim Điền Lạc sắp xếp như vậy thì tâm tình căng thẳng cũng trầm tĩnh trở lại, dù thế nào thì nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành.
- Cái gì? Anh nói là ngày mai đến sao?
Vẻ mặt Kim Điền Lạc chợt trở nên khó coi, ngày mai, mình không nghe lầm đấy chứ? Vừa rồi văn phòng tỉnh ủy nói là bí thư Nhất Phong sẽ đến La Nam, vì sao bây giờ chủ tịch Thạch cũng đến La Nam? Có phải sự việc đã trở nên quá lộn xộn rồi không?
- Tiểu tử này đúng là, bây giờ sao lại đột nhiên khách khí với tôi như vậy? Gọi là chú Lâm thì hay hơn.
Lâm Trạch Viễn cười lớn hai tiếng, sau đó khẽ nói.
Vương Tử Quân nghe được giọng nói không chút khách khí của Lâm Trạch Viễn, trong lòng thầm oán một câu. Lâm Trạch Viễn thật sự là quan lớn tính dài, nếu dựa theo độ tuổi, ngài lớn hơn bố tôi vài tháng, thế sao bây giờ lại ép mình rơi xuông vị trí thấp hơn, để tôi gọi bằng chú?
Nhưng phương diện xưng hô nhỏ nhặt thế này cũng không để cho bí thư Vương phải quan tâm quá nhiều, hắn vội vàng cười nói:
- Đây không phải là ngài vừa mới đi nhận chức, tôi sợ ngài còn chưa quen thuộc cách xưng hô, thế cho nên đã diễn luyện trước cho ngài sao?
- Tiểu tử này càng ngày càng khéo ăn nói, tôi sẽ nói để bố cậu cho cậu biết tay mới được.
Lâm Trạch Viễn tức giận mắng một câu, sau đó lão chợt cười nói:
- Tiểu tử, nghe nói gần đây cậu đào môt cái hố rất sâu, đã làm cho Hào Nhất Phong rơi xuống rất thảm thương có phải không?
Vương Tử Quân thật sự có đào một chiếc hố như vậy, nhưng ở trước mặt người ngoài thì hắn sẽ chẳng bao giờ thừa nhận. Lâm Trạch Viễn lại không phải là người ngoài, chú Lâm đã là lãnh đạo cấp tỉnh, sẽ là trợ giúp rất lớn cho tương lai của hắn sau này.