Bí Thư Trùng Sinh

Chương 108 : Ai cũng có thể thắng

Ngày đăng: 02:13 19/04/20


Trong phòng ở quán cơm Hồng Hạnh, chủ tịch Triệu của xã Tây Hà Tử đang ngồi ở vị trí trung tâm, bên tay trái của hắn chính là phó bí thư Trương Dân Cường, ủy viên tuyên truyền Tề Á Bân ngồi bên tay phải, đồn trưởng đồn công an Triệu Tứ Dược và chủ nhiệm ủy ban Vương Lục Thuận phân biệt ngồi dưới tay.



Trên bàn cơm có tám món, lúc này tất cả chỉ còn là một mảnh bừa bộn, bầu không khí đầy sương khói, mùi rượu và mùi thuốc quyện vào nhau làm cho người ta cảm thấy khó thể hít thở.



- Dân Cường, Á Bân, sau này cũng không còn nhiều cơ hội mọi người tụ tập đông đủ như thế này, chúng ta nâng ly.



Lúc này gương mặt Triệu Liên Sinh đã đỏ hồng, đã có vài phần men say, hắn nâng ly rượu lên dùng giọng đề nghị nói với Trương Dân Cường và Tề Á Bân.



Trương Dân Cường đang nở nụ cười, hắn khẽ nâng ly rượu lên đưa về phía Tề Á Bân. Vẻ mặt Tề Á Bân cũng có hơi đỏ hồng, tất nhiên sẽ hưởng ứng lời đề nghị của chủ tịch Triệu và bí thư Trương, lão nâng ly rượu lên cụng với Triệu Liên Sinh và Trương Dân Cường, sau đó uống một hơi cạn sạch.



Lúc này Vương Lục Thuận giống hệt như một tên tiểu nhị phục vụ vào thời cổ đại, hắn rất nhanh nhạy, vừa thấy ly rượu của ba người được uống cạn thì nhanh chóng rót đầy.



Triệu Tứ Dược gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, sau đó hắn cười ha hả nói:



- Hôm nay Lục Thuận làm một nhân viên phục vụ, nhưng vài ngày nữa thì tiểu tử này sẽ ngồi cùng hàng với ba vị, đã trở thành lãnh đạo của tôi? Lúc đó sẽ biến thành Vương công công, chính tôi cũng phải chú ý hầu hạ.



Vương Lục Thuận nghe thấy Triệu Tứ Dược trêu chọc như vậy thì tất nhiên hiểu ý, hắn đã sớm nghe nói về chuyện đề cử vị trí thư ký đảng ủy xã. Tất cả đều là con người có dục vọng, khi có cơ hội thì tất nhiên dục vọng sẽ bùng lên, tất cả nguyên liệu sẽ bị thiêu đốt chỉ vì một thời điểm quyết định. Lúc này trong lòng Vương Lục Thuận cũng đang bùng cháy một ngọn lửa như vậy, nhưng dù sao hắn cũng phải cố gắng áp chế, vì Triệu Liên Sinh còn chưa tỏ thái độ rõ ràng.



Bữa tiệc hôm nay chính là lúc mà chủ tịch Triệu sẽ bày tỏ thái độ, Vương Lục Thuận không khỏi cảm thấy có chút kích động, trống ngực thật sự khó thể nào khống chế, nhưng hắn cũng không thể quá mức trương dương, chỉ có thể cố gắng bày ra bộ dạng khiêm tốn.



Trương Dân Cường thấy Triệu Tứ Dược trêu chọc một câu rất có thiện ý thì cười ha hả nói:



- Tứ Dược, cậu cũng không cần hâm mộ người khác, biết đâu vài ngày nữa thì tiểu tử cậu sẽ biến thành cục trưởng cục công an, phú quý vinh hoa, uy vọng và quyền lực quấn lấy người, khi đó cũng đừng quên anh em đấy nhé?



Ba người tôi một câu anh một câu, tất cả đều là những lời thổi phồng và nịnh nọt, thế là bầu không khí trở nên vui vẻ và hòa hợp hơn. Ánh mắt Tề Á Bân liên tục xoay chuyển nhưng nụ cười trên mặt càng thêm chân thành tha thiết.



- Vương Lục Thuận rất tốt, những năm qua làm chủ nhiệm ủy ban rất cẩn trọng, bây giờ có cơ hội, coi như tình cảnh cậu làm một con ngựa chạy khắp nơi cũng sắp chấm dứt, cậu không lên thì ai lên? Á Bân, anh nói xem?



Triệu Liên Sinh lên tiếng, sau đó lại chĩa mũi dùi sang Tề Á Bân.



Từ khi Triệu Liên Sinh tìm mình đi uống rượu thì Tề Á Bân đã biết rất rõ ràng ngày hôm nay lãnh đạo có tâm tư gì, lão sở dĩ đến đây phó ước cũng vì cảm thấy chuyện Vương Lục Thuận tiến lên làm thư ký đảng ủy là quá rõ rang rồi. Đồng thời lão là ủy viên tuyên truyền, lão cũng muốn thể hiện tầm quan trọng của mình trong quan hệ và tranh chấp giữa bí thư và chủ tịch xã, lúc này danh tiếng của bí thư quá mạnh, tất nhiên lão cũng phải ra tay ép xuống.



- À, Lục Thuận là đồng chí tốt.



Tề Á Bân cũng không trực tiếp tỏ thái độ, nhưng những lời nói này của lão đã bày tỏ quá rõ quan điểm.



Triệu Liên Sinh và Trương Dân Cường đều thầm hiểu và nhìn nhau cười, Vương Lục Thuận thì càng cảm thấy máu huyết sôi trào, hào khí vạn trượng, giống như vị trí kinh tế đảng ủy xã đã là vật trong túi của mình.



- Lục Thuận, còn không mau kính ủy viên Tề một ly? Cám ơn ủy viên Tề đã quan tâm đến mình.



Triệu Liên Sinh chỉ vào chai rượu rồi cười nói với Vương Lục Thuận.



Lời nói này của Triệu Liên Sinh thật sự giông như thánh chỉ với Vương Lục Thuận, hắn sau khi nghe thấy lãnh đạo phân phó thì tranh thủ đứng lên nâng ly rượu cung kính đi đến trước mặt Tề Á Bân, trên mặt là nụ cười cực kỳ khiêm tốn. Tề Á Bân cũng đứng lên rất phối hợp, lão đơn giản cũng không cần Vương Lục Thuận mở lời mời mà cầm ly uống cạn.



- Mọi người có nghe nói không? Vị bí thư đại nhân của chúng ta trưa nay đơn giản ép cho một vị trưởng ban của phòng giáo dục gục ngay tại bàn, nghe nói vừa rồi mới tỉnh lại.



Triệu Tứ Dược dùng giọng thần bí khẽ nói.



Tề Á Bân thật sự là lần đầu tiên nghe được chuyện này, thế là không khỏi dùng giọng tò mò hỏi:



- Có chuyện này sao?
- Chủ nhiệm Vương, ngài còn gì cần phân phó.



- Công tác không vững, tác phong lơ là, cậu đến văn phòng đảng ủy chính quyền mà không học được thứ tốt, hết lần này đến lần khác lại chỉ biết học đòi thứ xấu, trước tiên cậu đi tìm bí thư Tả, sau về làm bản kiểm điểm.



Vương Lục Thuận nói rồi vẫy tay với Lưu Thuận Dương, giống như đang đuổi ruồi bọ.



Ai cũng biết Vương Lục Thuận làm như vậy rõ ràng là ông say không phải vì rượu, chẳng qua chỉ là muốn cho đám người chung quanh biết mâu thuẫn giữa mình và Chu Thường Hữu là thế nào, bây giờ mình hoàn toàn có thể làm vua.



Chu Thường Hữu nhìn bóng lưng Triệu Tứ Dược bỏ đi mà buông bút rất nặng nề, hắn muốn nói gì đó nhưng môi mấp máy mà không nên lời.



Chút chuyện nhỏ trong văn phòng nhanh chóng bị gió thổi tan, nhưng trong mắt mọi người thì sắp có nhiều chuyện xảy ra.



Từ khi Lưu Căn Phúc gặp chuyện không may đến bây giờ thì bí thư Vương tiến lên như diều gặp gió, bây giờ chủ tịch Triệu đưa Vương Lục Thuận lên làm thư ký đảng ủy, rõ ràng là một hành động chèn ép bí thư. Người nào mà không biết Vương Lục Thuận chính là thủ hạ đắc lực của Triệu Liên Sinh ở xã Tây Hà Tử?



Dưới sự theo dõi sát sao của đám cán bộ ủy ban xã Tây Hà Tử, một cuộc hội nghị có liên quan đến vấn đề đề bạt nhân tuyển tiến lên làm thư ký đảng ủy xã bắt đầu được tiến hành. Vì hội nghị sẽ giải quyết vấn đề nhân sự, thế cho nên lúc bắt đầu đã có chút nặng nề.



Vương Tử Quân cuối cùng cũng đi vào phòng họp, đây là quyền lợi của hắn, mà hắn bây giờ càng ngộ rõ sự ảo diệu của nó. Vì thế tất nhiên hắn sẽ không bao giờ bỏ qua cho quyền lợi này.



- Các đồng chí, bây giờ mở họp, hội nghị lần này chỉ có một chủ đề, đó chính là nghiên cứu và đưa ra quyết định về nhân tuyển cho vị trí thư ký đảng ủy xã. Ủy viên Lý, trước tiên cô truyền đạt ý kiến của phòng tổ chức cho mọi người.



Vương Tử Quân ngồi xuống thì di thẳng vào vấn đề.



Lý Thu Na chợt kinh ngạc, nhưng nàng cũng đã sớm có chuẩn bị với chuyện này, nàng đằng hắng một cái rồi cười nói:



- Các vị, ý kiến của phòng tổ chức là như thế nào, tôi nghĩ mọi người chắc chắn còn rõ ràng hơn tôi.



Lý Thu Na nói một câu giống như một cây châm đâm vào quả bong bóng căng phồng, đám người trong phòng họp đều nở nụ cười thầm hiểu. Vương Tử Quân liếc mắt nhìn Lý Thu Na, trực giác cho hắn biết người phụ nữ này không đơn giản, rất biết cách làm hòa hoãn bầu không khí trầm mặc. Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Vương Tử Quân càng có thêm nhận thức về Lý Thu Na.



- Tôi nói đơn giản một chút, cũng không chiếm quá nhiều thời gian. Đó là hiện tại ban ngành chúng ta đang thiếu hai vị trí, ý của phòng tổ chức chính là chúng ta đề cử hai người.



Lý Thu Na nói đến đây thì không nói thêm điều gì, nàng chuyển ánh mắt về phía Vương Tử Quân. Tuy rất cả thành viên ban ngành đều biết hai nhân tuyển kia một thực một hư, nhưng những lời nói như vậy cũng không thể phát ra trên hội nghị ban ngành.



Triệu Liệt ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, sau khi nghe Lý Thu Na nói như vậy thì thầm hiểu câu nói "Có trí thì nên", hắn thấy hội nghị ban ngành sẽ thông qua mà thôi. Vương Lục Thuận vốn là chủ nhiệm văn phòng ủy ban, chỉ tính riêng điều này cũng đủ cho hắn tiến lên làm thư ký đảng ủy xã, hơn nữa những năm qua hắn lại công tác rất sinh động, bây giờ làm thư ký đảng ủy cũng rất phù hợp.



Cảm giác tất cả mọi thứ đã nằm sẵn trong tay giống như đã lâu rồi chưa từng xuất hiện, Triệu Liên Sinh thầm nghĩ như vậy mà càng nhận định sự kiện lần này sẽ là một ván cờ quyết định nhân sự giữa mình và Vương Tử Quân.



Đợi đến khi Lý Thu Na nói hết lời thì Triệu Liên Sinh nhanh chóng nhìn về phía Trương Dân Cường, tỏ ý cho đối phương là người mở miệng đầu tiên, coi như định sẵn một phương án cho xong. Vì trước đó đã từng có liên hệ với nhau, thế cho nên Trương Dân Cường cũng khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.



Đám thành viên ban ngành đang ngồi trong phòng họp đều khẽ nhíu mày một cái, tất nhiên nó cũng sẽ khó thể nào qua mắt được Vương Tử Quân, hắn nhìn về phía Triệu Liên Sinh giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, thế là cười nhạt một tiếng nói:



- Lân này huyện ủy để cho chúng ta đề cử hai nhân tuyển, đây là huyện ủy tỏ ra tín nhiệm ban ngành xã Tây Hà Tử chúng ta, càng như vậy thì chúng ta càng phải đề cử lên những đồng chí vĩ đại, như vậy sẽ không phụ lòng lãnh đạo, đồng thời cũng hoàn thành viên mãn nhiệm vụ mà huyện ủy đã giao cho chúng ta.



- Nói thật, các đồng chí, chuyện này thật sự rất khó khăn với tôi, tôi đã đến xã Tây Hà Tử hơn hai tháng, trong thời gian này tôi phát hiện các đồng chí công tác rất cẩn trọng, mỗi người đều làm hết phận sự. Nếu có cơ hội, tôi muốn đề cử tất cả các đồng chí lên, để cho tất cả đều ở vị trí lãnh đạo trọng yếu, tôi cảm thấy tất cả cán bộ xã Tây Hà Tử đều có thể hoàn thành nhiệm vụ mới một cách tốt đẹp.



Vương Tử Quân nói làm cho đám thành viên ban ngành ngồi trong phòng hợp chợt trở nên hồ đồ, tại sao bí thư lại nói ra những lời khách sáo như vậy? Những lời thế này phải nói ra ở hội nghị cán bộ toàn xã mới đúng, sao lại nói ở đây, lãnh đạo có ý đồ gì?



- Tôi thật sự cảm thấy khó khăn, tất nhiên cũng biết mọi người có khó khăn không kém.



Triệu Liên Sinh thật sự không thể nào biết được ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế là thầm mắng một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, ông cũng không dễ vượt qua như vậy. Nhưng những lời này hắn chỉ giấu chặt trong lòng, trường hợp này hắn không thể nào nói ra, chỉ sợ sẽ làm người ta tức giận.