Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1106 : Em là hoa hồng của anh

Ngày đăng: 02:24 19/04/20


- Hơn năm trăm ngàn người?



Kim Điền Lạc nhìn con số thống kê mà thiếu chút nữa kêu lớn. Trước kia hắn từng đến thăm một thành phố du lịch, thành phố kia một tháng cũng chỉ được năm trăm ngàn người lữ khách, nhưng Cô Yên Sơn chỉ cần bảy ngày đã có được cón số này.



Dù phương diện thu vé vào cổng là hạng nhất, nhưng đối với một thành phố du lịch thì phương diện ăn mặc đi ở mua sắm mới là miếng bánh lớn, cũng là động lực kéo GDP.



Chỉ là một kỳ nghỉ mà đã kéo được năm trăm ngàn lữ khách, ngày thường chỉ cần một phần mười thế này cũng đủ là một nguồn thu nhập không nhỏ cho thành phố La Nam.



Kim Điền Lạc nhìn vẻ mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn biết rõ trước kia đi kêu gọi đầu tư thường là tự mình ra mặt mời gọi người ta, bây giờ đã khác rồi. Thành phố La Nam có lưu lượng người quá lớn, mình phải là người chủ động, không, mình chỉ cần làm tốt công tác phục vụ là được.



- Bí thư Vương, tôi đã biết nên làm thế nào.



Kim Điền Lạc cười cười với Vương Tử Quân rồi dùng giọng nghiêm túc nói.



Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đặt bản báo cáo lên mặt bàn.



Ngày đầu tiên đi làm, người đến phòng làm việc của Vương Tử Quân báo cáo là khá đông. Sau khi hắn vội vàng nghe xong báo cáo cả buổi sáng, đột nhiên điện thoại vang lên.



Vương Tử Quân lấy điện thoại nhìn thoáng qua, hắn phát hiện một tin nhắn, được gửi đến từ một số điện thoại lạ. Hắn mở ra xem, chợt thấy bên trong có nội dung: “ Anh khỏe không? “



“ Ai vậy nhỉ? “



Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân trực tiếp xóa tin nhắn này đi. Hắn là bí thư thị ủy, tuy số điện thoại của hắn là bí mật, thế nhưng vẫn có nhiều người thông qua nhiều phương pháp khác biệt để lấy được số điện thoại của hắn.



- Tút tút tút.



Tiếng chuông lại vang lên, vẫn là số máy kia, Vương Tử Quân chỉ nhìn lướt qua mà không mở ra xem. Nhưng số điện thoại kia có vẻ rất cố chấp, khi Vương Tử Quân đang cúi đầu sửa văn kiện thì lại tiếp tục vang lên.




- Tiểu Lạc, cậu nói xem lần này Hàn công tử sẽ đưa đến cho An Như bao nhiêu hoa đây?



- Lần trước đưa đến chín trăm chín mươi chín đóa, tôi cảm thấy lần này có lẽ cũng không ít.



Khi hai người phụ nữ đang bàn luận về vấn đề này, Liêu An Như từ trong phòng đi ra. Vì bây giờ là mùa xuân nên Liêu An Như ăn mặc khá đơn giản, quần jean xanh vào áo thun ngắn tay màu trắng, xem như biểu hiện đầy đủ dáng người ra bên ngoài.



Nhưng Liêu An Như cũng không đi về phía đám người đạo diễn, nàng đi về phía một đài cao trong khu du lịch Cô Yên Sơn.



Trên đài gió khá mạnh, bình thường nếu có người thích ngắm cảnh sẽ đi lên một hai phút, các diễn viên lại càng không thích đi lên đây.



- An Như, em muốn làm gì vậy?



Đạo diễn thấy Liêu An Như leo lên đài quan sát thì vội vàng lớn tiếng hỏi.



- Không có gì, em muốn ngắm cảnh một chút.



Liêu An Như leo lên đài rồi nhìn khắp chung quanh.



Gió núi có vẻ khá mạnh, thổi tung những sợi tóc của nàng, mái tóc đen tung bay giống như dải lụa phất phơ trong gió/.



- Hì hì, bày vẽ trò gì vậy?



Tiểu Lạc nhìn thấy mọi người lúc này đều đang quan sát Liêu An Như, thế là dùng giọng mang theo vài phần ghen ghét nói.



- Bày vẽ sao? Hừ hừ, đây là nhìn tình lang, không phải đang ngóng tình lang sao? Đừng nghĩ rằng người ta giả vờ ba trinh sáu liệt trước mặt Hàn công tử, bây giờ người ta không đến chẳng phải trợn mắt há mồm rồi sao? Đúng là chờ không kịp còn giả vờ.