Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1127 : Nắm bắt kinh tế

Ngày đăng: 02:24 19/04/20


Mã Hồ Bình là thường ủy thị ủy, thế nhưng tính mẫn cảm chính trị lại quá kém, cái gì mà quá ghê gớm, bài viết này của thành phố La Nam căn bản là không có chút vấn đề, thật sự nắm bắt ở điểm nào cũng không chút đáng trách. Thành phố Tam Hồ được xác định là thành phố trọng tâm, nhưng thành phố của anh cũng không được làm trở ngại các thành phố khác phát triển. Người thành phố La Nam đang đẩy mạnh tinh thần, đang cố gắng phát triển kinh tế của mình, đừng nói là Lâm Trường Công, dù là bí thư Hào Nhất Phong cũng chỉ có thể trầm trồ vỗ tay khen ngợi.



Khi Lâm Trường Công gật đầu không nói, chủ tịch Triệu Bảo Lâm và phó chủ tịch thường vụ Hào Tử Động đi đến, hai người cũng cầm trong tay một tờ nhật báo La Nam.



- Bí thư Lâm.



Triệu Bảo Lâm nhìn tờ báo trong tay Lâm Trường Công, xem như đã hiểu rõ.



Sau khi Triệu Bảo Lâm ngồi xuống, Lâm Trường Công cười cười nói:



- Chủ tịch Triệu, khi thấy bài viết này thì tôi cảm thấy có chút áp lực, vì thế khối ủy ban thành phố các anh cần phải cho thêm chút sức, tuyệt đối không nên để mất mặt ở phương diện này.



Triệu Bảo Lâm khẽ gật đầu mà không nói gì.



Bài viết khích lệ tinh thần của thành phố La Nam đã truyền ra khắp tỉnh Sơn Nam chỉ trong vòng một ngày, Hào Nhất Phong được đọc, Thạch Kiên Quân cũng đượ đọc, Đường Cảnh Ung và nhóm người Trương Đông Viễn cũng đã đọc.



Tuy đám lãnh đạo tỉnh không nói gì nhưng hầu như chỉ trong một thời gian ngắn thì trong tỉnh đã có nhiều ánh mắt tập trung lại, những ánh mắt này nhìn về phía nào, người hiểu biết đều cảm nhận được rất rõ ràng.




- Tử Quân đấy à!



Đường Cảnh Ung đã có thêm nhiều hiểu biết về tình hình ở tỉnh Sơn Nam, lúc này đã không còn cảm giác với một bí thư thị ủy trẻ tuổi như Vương Tử Quân giống như lúc vừa mới đến. Tuy Vương Tử Quân vẫn là một người cực kỳ trẻ tuổi, thế nhưng lực ảnh hưởng ở tỉnh Sơn Nam lại là thứ căn bản không thể nào xem thường.



Tuy Đường Cảnh Ung là lãnh đạo đứng hàng thứ ba tỉnh ủy, thế nhưng trong quan trường cũng không phải anh ở vị trí cao thì quền lợi cũng lớn giống như vậy. Quyền lên tiếng trong quan trường lại liên quan trực tiếp đến lực ảnh hưởng của anh.



Nếu anh có người giúp đỡ ở bên trên, bên dưới lại có người đẩy, như vậy trọng lượng lời nói sẽ rất mạnh mẽ. Nếu bên trên không có ai bao phủ anh, phía dưới lại không có người nào làm cơ sở, như vậy dù anh ở vào vị trí quan trọng thì có một số việc người ta sẽ không nghe lời anh, hoặc bằng mặt không bằng lòng, anh cũng không có biện pháp nào với người ta được.



Lãnh đạo đứng đầu còn có khả năng bị mất quyền lực, huống chi là một vị lãnh đạo đứng hàng thứ ba như Đường Cảnh Ung.



Trước khi Đường Cảnh Ung đến tỉnh Sơn Nam thì chiếc bánh quyền lợi đã bị Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân cắn xé sạch sẽ. Nếu Đường Cảnh Ung muốn lấy được thân phận địa vị và quyền lên tiếng thích hợp của mình, như vậy cũng chỉ có thể tranh chấp một phần bánh với người khác.



Nhưng dù là Hào Nhất Phong hay là Thạch Kiên Quân cũng sẽ không phải hạng người dễ dàng, bọn họ tất nhiên sẽ không chí công vô tư chia xẻ cho Đường Cảnh Ung. Nếu Đường Cảnh Ung muốn có được những thứ này, hắn cũng chỉ có thể tự mình tranh thủ mà thôi.



Đường Cảnh Ung có người ở bên trên, điều này cung cấp cho hắn một ưu thế vượt bậc, nhưng Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân cũng có người bên trên, vì thế chỉ cần nhìn vào hai phương diện này, hắn căn bản đừng mong người ta ném quyền lực của mình cho mình.