Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1156 : 899 Thần Hoàng vạn dân kính ngưỡng, một khúc hát lưu truyền muôn thuở (1)
Ngày đăng: 02:25 19/04/20
Một câu nói của người đàn ông này giống như mở đầu, không chờ hắn ngồi xuống, cửa phòng lại được mở ra, lại có người vội vàng đi đến. Người này cũng gặp phải tình huống như người vừa rồi, sau khi tiếp nhận ánh mắt mọi người thì hắn dùng giọng xấu hổ nói một câu:
- Tôi đã đến chậm.
Đám giám đốc doanh nghiệp vốn chuẩn bị nghe Hà Khởi Duệ giải đáp thắc mắc, lúc này vẻ mặt người nào cũng rất khó coi, ánh mắt bất thiện nhìn vào những kẻ đến sau.
- Tên kia sao cũng đến? Không phải nói sẽ không đến sao?
Trần Mẫn Kiện nhìn một người đàn ông trung niên vừa đi đến, thế là dùng giọng oán hận không thôi nói.
Thành Kiếm Xã cũng không quen biết người kia, hắn nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi cửa Trần Mẫn Kiện rồi khẽ nói:
- Anh Trần, là ai vậy?
- Lỗ Hợp Loan, tiểu tử này không phải là thứ gì tốt.
Sau khi nghe Trần Mẫn Kiện nhắc đến tên của người kia, Thành Kiếm Xã chợt hiểu, mặc dù hắn và vị giám đốc Lỗ kia là lần đầu tiên gặp mặt, thế nhưng hắn biết rõ mối quan hệ giữa đối phương và Trần Mẫn Kiện. Có một câu nói thế này: Đồng hành là oan gia, Lỗ Hợp Loan kia kinh doanh rất tốt, xí nghiệp có danh tiếng lớn, hèn gì mà Trần Mẫn Kiện không vui vẻ như vậy.
Khi Trần Mẫn Kiện đang tràn đầy ý nghĩ đầu tư thì lại có một đối thủ mạnh chạy đến, hắn sao có thể vui vẻ cho được?
Có hơn hai mươi người đi đến, sau đó hội trường khôi phục lại vẻ trật tự bình tĩnh. Sau khi có càng nhiều người đứng lên đặt vấn đề, Hà Khởi Duệ thật sự khó thể nào duy trì được nữa, Vương Tử Quân lại đứng lên.
Những âm thanh trầm bổng thông qua micro được truyền đi khắp bốn phương tám hướng, rất nhiều cờ màu tung bay trên tế đàn. Có hàng vạn người đứng thành những đội ngũ hình vuông, đang nhìn về tấm hình cao vài trăm mét của Thần Hoàng.
La Nhân Uy đứng tên đài chủ tịch mà tâm tư đã bay đi đâu mất, bài viết tán dương Thần Hoàng được một cao thủ trong nước làm ra, dù lão có nghe và không hiểu vài văn tự, thế nhưng âm thanh trầm bổng du dương làm trái tim lão như muốn bay ra ngoài. Thế là lão không khỏi mỉm cười thầm nghĩ:
- Ai nói công tác địa phương không tốt? Lội nước bì bõm cũng có cái hay.
Năm xưa hội nghị quốc gia về Thần Hoàng chỉ sợ cũng như thế này mà thôi.
Trong đầu La Nhân Uy liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, ánh mắt liếc sang nhìn Hào Nhất Phong, thầm nghĩ đến như mình đứng ở vị trí kia sẽ có cảm tưởng gì?
Nhưng tâm tư này của La Nhân Uy cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi, lão nhanh chóng lắc đầu đưa mắt nhìn khắp bốn phía. Cờ tung bay phần phật, đón gió phấp phới, ánh đèn chói mắt loang loáng làm cho lão không kịp nhìn. Lúc này bầu không khí hội trường thật sự làm cho lão sinh ra cảm giác cực kỳ thành tựu.
Bài văn tế vẫn được tiếp tục cất lên, lúc này ánh mắt La Nhân Uy đã nhìn về phía những vị khách quý quan trọng nhất của ngày hôm nay. Lão tổ chức tình huống như thế này, chắc chắn đám người kia đã thấy được thực lực chỉnh thể của thành phố Sơn Viên, đến lúc đó không có đầu tư được sao? Chỉ sợ chỉ có thằng ngu mới không đầu tư.
Khi La Nhân Uy đang thầm suy tư thì thấy một người đàn ông trung niên tiếp điện thoại, sau đó vội vàng rời khỏi khu khách quý. Lão nhìn đối phương rời đi mà trong lòng có chút không thoải mái.
Bí thư La tổ chức một hội nghị như thế này cũng không dễ dàng gì, cho dù có chuyện lớn xảy ra, cũng không thể thất lễ khi đang tế tự Thần Hoàng được. La Nhân Uy nhìn người kia bỏ đi, thầm nghĩ tên kia nhất định sẽ được liệt vào danh sách phần tử bất hảo.
Anh có tiền thì thế nào? Thành phố Sơn Viên chúng tôi tuyệt đối không hợp tác với những người bất kính Thần Hoàng, rõ ràng là không hiểu chút lễ nghi nào.