Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1167 :
Ngày đăng: 02:25 19/04/20
- Vâng!
Hào Tử Động chuẩn bị lên tiếng, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng làm việc của Lâm Trường Công vang lên.
Hào Tử Động nhìn thoáng qua Lâm Trường Công, sau đó tiến lên cầm điện thoại đưa đến tận tay lãnh đạo. Lâm Trường Công tiếp nhận điện thoại alo một tiếng, sau đó dùng giọng tràn đầy nhiệt tình nói:
- Trưởng phòng Hà, chào ngài, chào ngài.
Hào Tử Động nghe nói người gọi điện thoại đến là trưởng phòng Hà, hắn vốn nhấc chân bước ra ngoài nhưng đành thu lại. Vị trưởng phòng tuyên truyền họ Hà kia từng cùng chiến đấu chung một chiến tuyến với bí thư Lâm.
Với vị trí của trưởng phòng Hà thì căn bản không thể nào bàn chuyện quan trọng với Lâm Trường Công được, vì thế căn bản là khá chênh lệch.
Bên kia khong biết nói thứ gì mà Lâm Trường Công bên này cười ha hả, hắn vừa cười vừa mở miệng nói:
- Lúc này anh là lãnh đạo, là lãnh đạo tỉnh, phải là anh đến chỗ chúng tôi, như vậy chúng tôi mới nghe lời anh chỉ bảo được.
Hai người nói vài câu vui vẻ, sau đó gương mặt Lâm Trường Công chợt trở nên ngưng trọng, giọng điệu của Lâm Trường Công càng làm cho Hào Tử Động nghe vào và có chút run rẩy.
- Tại sao lại như vậy được?
Những lời này căn bản khó thể nào phát ra từ miệng Lâm Trường Công, vì hiện tại bí thư Lâm đang cực kỳ vui vẻ bình tĩnh. Nhưng lúc này Lâm Trường Công không những không nói, hơn nữa còn biểu hiện bộ dạng vội vàng xao động.
Bên kia không biết nói thêm những gì mà vẻ mặt của Lâm Trường Công càng thêm âm trầm. Lúc này hắn đã khôi phục lại từ trạng thái thất thố, hắn nói vài câu nếu có thời gian rảnh thì đến chơi, sau đó cúp điện thoại.
Lúc này Hào Tử Động đã không còn tâm tư cùng Lâm Trường Công xem múa hát, hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt của Lâm Trường Công rồi khẽ nói:
La Nhân Uy thì cầu cạnh gì?
Lâm Trường Công chợt cảm thấy trong lòng bùng sóng, thế nhưng ngoài miệng lại cười nói:
- Bí thư La cứ thích nói đùa, ngài ngồi trên núi vàng mà còn đi xin cơm, điều này rõ ràng là cười vào mặt tôi.
- Bí thư Lâm, tôi nói là thật, lần này công tác kêu gọi đầu tư của thành phố Sơn Viên trong lễ hội văn hóa Thần Hoàng thật sự quá thấp. Tôi nghe nói gần đây thành phố Tam Hồ có hai hạng mục khá tốt, anh xem có thể nhượng lại hai hạng mục này cho thành phố Sơn Viên chúng tôi được không? Anh yên tâm, những chính sách ưu đãi cần thiết, thành phố Sơn Viên chúng tôi nhất định sẽ hào sảng vung tay.
La Nhân Uy nói với giọng điệu cực kỳ bức thiết.
Lâm Trường Công thiếu chút nữa thì cười lớn, mượn hạng mục sao? Đây không phải là trò cười lớn trong thiên hạ à? Lúc này khắp nơi hừng hực khí thế kêu gọi đầu tư, có đầu tư thì có tương lai, qua viên địa phương xem đó như người phụ nữ của mình, luôn xem đó là những thứ riêng tư, hận không thể ôm mãi trong lòng, người ta đừng nói là tiến lên hôn một cái, thậm chí liếc mắt nhìn cũng không xong, đều có thể làm kinh động lãnh đạo chủ chốt. Tình hình chung là như vậy, thế nhưng lúc này La Nhân Uy lại mở miệng mượn hạng mục, không phải đang nói đùa sao?
La Nhân Uy thấy một lúc lâu sau mà Lâm Trường Công không nói gì, lão dùng giọng khẩn thiết nói:
- Bí thư Lâm, thành phố Sơn Viên chúng tôi muốn mượn vài hạng mục của các anh.
- Bí thư La, anh không phải đang nói đùa với tôi sao? Điều này có chút thái quá...
La Nhân Uy bên kia đã mở miệng, như vậy lão sẽ không có nhiều do dự, thế nên cuối cùng cũng nói:
- Bí thư Lâm, tôi vốn không muốn như vậy, nhưng lần này tổ chức lễ hội văn hóa Thần Hoàng mà không đạt được hiệu quả như mong muốn, hơn nữa lãnh đạo tỉnh còn yêu cầu chúng tôi cho ra báo cáo chi tiết. Mong anh vung tay một chút, như vậy tôi cũng dễ bề ăn nói với lãnh đạo tỉnh.
Lễ hội văn hóa Thần Hoàng có tình huống thế nào thì Lâm Trường Công biết rất rõ, hắn cũng tin lãnh đạo tỉnh bên kia càng nắm rõ tin tức hơn cả mình. Đám lãnh đạo tỉnh biết rõ tình hình của thành phố Sơn Viên, còn yêu cầu phải làm báo cáo rõ ràng, chẳng phải đang ép chết La Nhân Uy sao?