Bí Thư Trùng Sinh
Chương 118 : Treo đầu dê bán thịt chó
Ngày đăng: 02:13 19/04/20
Trong phòng họp càng mù mịt khói thuốc, đám thường ủy huyện ủy chỉ lo cúi đầu buồn bực hút thuốc, không nói lời nào. Tôn Lương Đống ngồi ở trung tâm bàn hội nghị, lão cũng trầm mặc, chỉ là lúc này lão trầm mặc có vài phần bất đắc dĩ. Khoảnh khắc này lão hầu như hoài niệm bầu không khí hội nghị thường ủy lúc đề bạt hay xác định nhân tuyển cho vị trí nào đó, mỗi lúc như vậy thường là giương cung bạt kiếm, kẻ nào cũng ồn ào, ai cũng muốn cho ra ý kiến.
Lúc này thì ngược lại, không ai nói lời nào, Tôn Lương Đống thấy không ai chủ động mở miệng thì biết rõ, nếu mình không chỉ mặt điểm tướng, chỉ sợ đám người này dù thế nào cũng không nói một lời. Lão là một lãnh đạo tối cao của huyện, lão rất tự tin với lực khống chế của mình, nếu như không khống chế được tiết tấu của hội nghị thường ủy, như vậy sẽ đáng chê cười.
- Bí thư Tiền, anh là một cán bộ lão thành của huyện Hồng Bắc, anh nói xem, chúng ta bây giờ nên cho ra phương án nào để đối phó đây?
Tiền Học Bân đang cúi đầu trầm ngâm, chợt nghe được câu hỏi của Tôn Lương Đống, trong lòng thầm vui sướng, đồng thời cũng có chút không yên. Nói thật thì lão có một ý nghĩ, nhưng lão không muốn tạo ra danh tiếng, nếu lỡ may ý kiến kia mà được việc, như thế sẽ chọc vào đám quan viên bên khối chính quyền.
Tiền Học Bân tham chính nhiều năm, tất nhiên lão biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào, lão cũng không ngốc mà đứng lên khoe khoang kế sách của mình. Một khi hội nghị thường ủy thông qua kế sách của mình, như vậy nếu tương lai tập đoàn Chính Hồng có thể tiến vào huyện Hồng Bắc, thành tích sẽ là của tập thể; nhưng nếu có sơ xuất, như vậy lão chính là kẻ tội đồ.
Tiền Học Bân tất nhiên hiểu rõ những vấn đề này, lão chậm rãi ngẩng đầu lên, khẽ nuốt vào một ngụm nước miếng, sau đó chậm rãi nói:
- Nếu bí thư Tôn đã để cho tôi thả con tép bắt con tôm, tôi sẽ bắt đầu nói một thiển kiến dựa trên khối công tác tôi được phân công quản lý. Lúc này kêu gọi tập đoàn Chính Hồng đầu tư chính là một trong những công tác quan trọng nhất của chính quyền Giang Châu, chuyện này tôi cảm thấy nên đặt lên độ cao chính trị, cần toàn thể đảng viên cán bộ có nhận thức cao với khối công tác này. Nhưng chỉ có đề cao nhận thức mới có thể hợp mưu hợp sức, nghĩ kế và nghĩ biện pháp mới có thể chứng thực được công tác.
Tiền Học Bân nói khá hay, hắn giảng giải những gì mình hiểu, nhưng đó cũng chỉ là những lời nói suông, không giải quyết được vấn đề căn bản. Tôn Lương Đống nghe vậy mà da đầu khẽ run lên, trong lòng cảm thấy ngứa như có sâu bò, nhưng khốn nổi lại chẳng thể nào đứng lên bắt được thóp của đối phương. Tiền Học Bân này là phó bí thư đoàn thể, làm tốt công tác tư tưởng của đảng viên thì đã là xong nhiệm vụ rồi.
Tôn Lương Đống nghe những lời khách sáo của Tiền Học Bân mà thầm căm tức nhưng ngoài miệng không thể nói những gì Tiền Học Bân vừa lên tiếng là vô nghĩa, là nhảm nhí. Xem ra những gì lão nói vừa rồi cũng không có nhiều tác dụng, cùng lắm là có ý nghĩa mở đường cho đám thường ủy này nói lời khách sáo. Con bà nó, nếu không cho ra phương án thì Tiền Học Bân sẽ nói về phương diện mình được phân công quản lý, còn áp dụng thế nào thì anh Tôn phải tự nghĩ lấy.
Tôn Lương Đống cười khổ, hắn dùng ánh mắt lơ đãng nhìn về phía chủ tịch Ngưu Vạn Thần, lão lại bất ngờ phát hiện vị chủ tịch trước nay chưa từng chịu đồng bộ với mình, hôm nay lại lần đầu tiên nở nụ cười với mình. Ánh mắt hai người giao vào nhau trong khoảng thời gian ngắn, chợt sinh ra cảm giác cùng chung cảnh ngộ.
Cửa bị đẩy ra, thư ký Liên Cẩm Sơn của Tôn Lương Đống chú ý đi vào, hắn rón rén đi đến bên cạnh Tôn Lương Đống rồi khẽ nói vài câu. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Cái gì, cậu nói thật?
- Bí thư Tiền nói rất đúng, làm như vậy thì tôi tin tập đoàn Chính Hồng cũng không có ý kiến gì, vì kế hoạch hợp tác cũng không thay đổi. Nếu thu xí nghiệp ở xã Tây Hà Tử về nằm trong sự quản lý của huyện, mức độ coi trọng cũng mạnh hơn xã rất nhiều.
Hai người Tiền Học Bân và Hồng An Trạch vừa nói vừa nhìn sang những vị thường ủy khác, những người kia cũng là kẻ tinh tế, dù biết hai người này đang liên thủ ức hiếp Vương Tử Quân, nhưng đây cũng không phải là một chén cháo đổ vào nồi của xã Tây Hà Tử, hầu như là một chiến tích kinh tế quá lớn. Nhưng sự việc không liên quan gì đến bọn họ, Vương Tử Quân cũng không có tình cảm gì với bọn họ, chính mình dù sao cũng không phải là "nhân dân tệ", không thể làm cho mỗi người đều yêu mến. Thế là sau khi xem xét lợi và hại, bọn họ dứt khoát giả vờ câm điếc, ngậm miệng không nói.
Sau đó, lại có vài vị thường ủy có quan hệ tốt với Tiền Học Bân và Huyện thành lên tiếng giúp đỡ, Tôn Lương Đống thấy vậy mà không thể không thở dài, tuy lão biết rõ làm vậy là không công bình với Vương Tử Quân, nhưng lão là một bí thư huyện ủy, lão không thể nào áp chế khi có nhiều thường ủy đồng ý. Hơn nữa dù nó nằm ở chỗ nào, chỉ cần ở trong huyện Hồng Bắc thì chiến tích sẽ vào giỏ của một vị bí thư huyện ủy như mình, khốn không thoát đi đâu được.
- Được, vậy cứ xư lý theo lời của anh Tiền, nhưng chúng ta cần phải khen ngợi đồng chí Vương Tử Quân.
Tôn Lương Đống cuối cùng vỗ bàn quyết định.
- Bí thư Tôn nói đúng, tôi thấy hay là thế này, sau khi quay về thì tôi sẽ gửi một văn bản cho văn phòng huyện ủy, sẽ mời tất cả đơn vị trong huyện và ban ngành lãnh đạo xã thị trấn đến tổ chức thông báo khen ngợi đồng chí Vương Tử Quân.
Tiền Học Bân nở nụ cười mỹ mãn, lão bưng ly nước lên vừa cười vừa nói.
"Thông báo khen ngợi?"
Nói thì quá đường hoàng, nhưng ý nghĩa chân thật thì đã quá rõ ràng:
"Con bà nó căn bản không phải là khen ngợi gì cả, đây rõ ràng là công khai đánh vào mặt Vương Tử Quân trước toàn thể cán bộ trong huyện. Người ta khổ sở kéo hạng mục về huyện, anh nói cho đến thị trấn huyện thành thì là thị trấn huyện thành, đồng thời còn khen ngợi theo kiểu như vậy, chẳng phải là muốn nói với mọi người, cho dù Vương Tử Quân chạy gãy chân, nát miệng, cuối cùng thì cũng chỉ là may áo cưới cho kẻ khác sao?"
Có lẽ đến lúc đó Vương Tử Quân sẽ trở thành đối tượng cho tất cả cán bộ trong huyện chỉ trỏ chê cười.