Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1186 : Vườn mình hoang vắng, vườn người tươi tốt

Ngày đăng: 02:25 19/04/20


Trong thành phố mình xuất hiện nhiều nhà xưởng chuyên gia công sản phẩm cho khu quy hoạch kỹ thuật cao thành phố La Nam, đây không phải là thứ mà Lâm Trường Công muốn được thấy. Hắn chẳng qua chỉ xem như không thấy những hiện tượng này, vì trong con sóng lớn phát triển kinh tế, tức giận không bằng không chịu thua kém, đấu tranh vỡ đầu không bằng tăng trưởng GDP, nếu như có thể giúp đỡ phát triển kinh tế địa phương, như vậy cần gì phải quan tâm nhiều như vậy?



Lâm Trường Công không thể chủ trì, thế là càng không thể ra mặt ngăn lại. Hắn ngồi trên vị trí của mình, hắn biết mình căn bản không thể nào tùy tiện tỏ thái độ. Dù sao thì những nhà xưởng như vậy tồn tại cũng làm cho hắn nói không nên lời, giống như ăn một con cá, chưa nuốt trôi thịt mà mắc xương ngay cuống họng, làm cho người ta sinh ra cảm giác nghẹn cổ.



- Cốc cốc cốc.



Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến, nghe thấy tiếng gõ cửa thì Lâm Trường Công có chút chần chừ, sau đó trầm giọng nói tiến vào.



Đi theo thư ký của Lâm Trường Công chính là chủ tịch Triệu Bảo Lâm, khi thấy Triệu Bảo Lâm thì Lâm Trường Công đứng lên khỏi ghế, cùng Triệu Bảo Lâm ngồi xuống ghế sa lông.



- Chủ tịch Triệu, có chuyện gì sao?



Biết rõ Triệu Bảo Lâm là người không có việc gì không leo lên điện tam bảo, sau khi thư ký đóng cửa lại thì Lâm Trường Công cũng không khách khí với Triệu Bảo Lâm, hắn trầm giọng hỏi Triệu Bảo Lâm.



Triệu Bảo Lâm nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó mới nói:



- Bí thư Lâm, có một việc tôi cần xin chỉ thị của anh. Hôm nay tôi gặp mặt giám đốc Đằng của công ty tivi Thần Huy, anh ấy hy vọng chúng ta tiến hành thêm một chút giúp đỡ với công ty bọn họ.



Sau khi nghe nói đến công ty tivi Thần Huy, Lâm Trường Công lập tức nhíu mày, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới lạnh giọng hỏi:




- Nhưng công ty Thần Huy có hơn một ngàn công nhân viên chức, đã bốn tháng nay chưa ai nhận được lương.



Hơn một ngàn công nhân viên chức, điều này làm cho lửa giận của Lâm Trường Công bừng bừng trong lòng đã nhanh chóng nguội lạnh. Hơn một ngàn công nhân viên nếu như tập hợp lại gây rối loạn, như vậy sẽ không phải là một chuyện gì nhỏ nhặt.



Lâm Trường Công trầm ngâm giây lát, sau đó hắn nói:



- Khối chính quyền các anh nhanh chóng đốc xúc công ty Thần Huy, để bọn họ trước tiên phát tiền lương cho công nhân viên. Dù thế nào thì ít nhất bọn họ cũng phải đảm bảo cuộc sống của công nhân viên, dân tâm ổn định thì căn cơ mới ổn, nếu căn cơ không ổn thì đất rung núi chuyển.



Sau khi nghe những lời nói đàng hoàng bay bổng của Lâm Trường Công, Triệu Bảo Lâm chợt cảm thấy mình rất uất ức. Hắn là một vị chủ tịch thành phố, lại gặp phải thời điểm Lâm Trường Công sắp rút lui khỏi chức vụ, đại đa số sự việc đều phải tình nguyện nghe lời bí thư Lâm, dù thế nào thì cũng phải có tư thái như vậy. Nhưng lúc này hắn thật sự sinh ra xúc động châm biếm Lâm Trường Công đứng nói chuyện không sợ đau lưng:



- Bí thư Lâm, theo tôi biết thì bây giờ tổng bộ của công ty Thần Huy cũng đã bốn tháng rồi chưa phát lương.



Đã bốn tháng rồi tổng bộ của công ty Thần Huy chưa phát lương, như vậy nhà máy chi nhánh lấy gì được phát lương? Tuy Triệu Bảo Lâm không nói rõ điều này, thế nhưng ý nghĩa của hắn lại được biểu hiện cực kỳ đúng chỗ.



Lâm Trường Công nghĩ đến tình huống hơn một ngàn công nhân chưa được phát lương, lại nghĩ đến khoản tiền vốn mà bọn họ phải giao nộp trước khi vào làm, thế là đầu óc giống như muốn nổ tung.



Lâm Trường Công không nói lời nào, Triệu Bảo Lâm cũng không mở miệng. Chuyện này hắn cảm thấy rất khó khăn, bây giờ là thời điểm cũng nên cho Lâm Trường Công khó chịu một chút.