Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1195 : Trong nhà có cần câu cơm, chung quanh có người chạy loạn

Ngày đăng: 02:25 19/04/20


Vương Tử Quân nhìn rõ tình huống đang diễn ra, hắn thật sự sinh ra cảm giác muốn vỗ đùi cười lớn, nhưng cuối cùng vẫn phải che giấu nụ cười trong vẻ mặt điềm tĩnh như không của mình. Hắn cũng không đưa mắt nhìn Triệu Bảo Lâm, bàn chân không khỏi hoạt động đi ra khỏi phòng hội nghị.



Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của bản thân hắn, lãnh đạo tỉnh trực tiếp phủ quyết không cho thành phố Tam Hồ tham gia vào trong công tác tiếp đãi, vì có một thành phố La Nam quá nổi bật ở ngay bên cạnh.



Vương Tử Quân nghĩ đến nguyên nhân thành phố Tam Hồ bị phủ quyết mà thật sự không thể nào cười được. Cũng giống như những gì hắn đang suy đoán, các vị lãnh đạo tỉnh cũng không hy vọng sự kiện lãnh đạo xuống nghiên cứu khảo sát lần này phát sinh vấn đề.



Nhưng sự kiện lần này thì Vương Tử Quân cũng chỉ có thể xin lỗi các vị lãnh đạo tỉnh Sơn Nam mà thôi. Hắn nghĩ đến tình huống Lâm Trạch Viễn đã đồng ý lời yêu cầu của mình, thế là không khỏi nhanh chóng đi ra bên ngoài.



- Bí thư Vương, mời ngài lại đây một chút, chủ tịch Thạch có chuyện quan trọng muốn nói với ngài.



Vương Tử Quân còn chưa kịp đi ra khỏi phòng hội nghị thì thư ký của Thạch Kiên Quân đã chạy đến nói.



Thạch Kiên Quân còn có chuyện gì cần gặp mình? Vương Tử Quân chợt nghĩ như vậy, sau đó hắn đi theo viên thư ký của Thạch Kiên Quân.



Phòng làm việc của Thạch Kiên Quân cũng không phải quá xa phòng hội nghị. Sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Thạch Kiên Quân, lúc này Thạch Kiên Quân đang chờ sẵn bên trong. Vương Tử Quân thấy Thạch Kiên Quân nhanh chóng đứng lên khỏi ghế, hắn biết rõ chủ tịch Thạch đang có việc gì đó và đặc biệt ở đây chờ mình.



- Tử Quân, có phải là tôi không gọi cậu, như vậy cậu căn bản đến mà không thèm vào nhà tôi không?
Nhưng lời đề nghị của Thạch Kiên Quân cũng không thể dao động được kế hoạch đã được suy tính kỹ càng của Vương Tử Quân, ngược lại còn làm cho kế hoạch của hắn thêm kiên định. Nếu như dựa theo cách nói của Thạch Kiên Quân, như vậy những uất ức của mình sao có thể rửa sạch cho được? Một sự việc mà không có ai phụ trách đổ lên đầu mình, như vậy để cho đối phương vỗ mông đi là xong sao?



Tuy suy nghĩ như vậy nhưng Vương Tử Quân vẫn cười nói:



- Chủ tịch Thạch, cán bộ thành phố La Nam thật sự ghi khắc những lời giúp đỡ của ngài, lúc này có phải là thành phố trọng tâm hay không thì chúng tôi đã căn bản không còn quan tâm.



Thạch Kiên Quân nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, hắn thật sự không khỏi sinh ra cảm xúc muốn chà đạp: Anh không mang ơn còn chưa tính, còn biểu hiện ra một tư thái như vậy, không phải là chẳng thèm quan tâm đến ý tốt của tôi sao?



Nhưng Vương Tử Quân người ta đã nói như vậy, đó là người ta thật sự uất ức. Thành phố người ta phát triển rất mạnh, tăng trưởng kinh tế vẫn hơn một trăm phần trăm, sang năm sẽ là một thành phố ngựa ô trong tỉnh, thế nhưng một thành phố như vậy lại không phải là thành phố trọng tâm, điều này thật sự không thể nào để cho lan truyền ra bên ngoài.



- Được rồi, tôi biết rõ cậu đang uất ức, nhưng bây giờ chúng ta phải chú trọng vào công tác chuẩn bị để lãnh đạo trung ương xuống nghiên cứu khảo sát các thành phố trọng tâm. Lần này lãnh đạo xuống có liên quan đến hình tượng của tỉnh Sơn Nam chúng ta, vì vậy quyết không cho phép xuất hiện bất kỳ nhân tố không hài hòa nào khác, cậu có hiểu không?



Thạch Kiên Quân cũng không tiếp tục đi đường vòng, hắn trực tiếp nói rõ ý đồ của mình. Đồng thời hắn lại cảm thấy những lời nói của mình là không tồi thế nhưng vẫn chưa phù hợp, sự kiện này nên đẩy sang cho Trương Đông Viễn thì hay hơn.



Dù hiện tại vị trí của Thạch Kiên Quân cao hơn Trương Đông Viễn, thế nhưng không thể không thừa nhận thân phận trưởng bối của Trương Đông Viễn có tác dụng mạnh mẽ hơn.