Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1212 : Tốc độ phát triển của La Nam mở ra thời đại mới
Ngày đăng: 02:25 19/04/20
Vương Tử Quân buông điện thoại, ngoài cửa nhà nhà đã lên đèn. Hắn thật sự sinh ra cảm giác mệt mỏi, một năm qua liên tục phát triển, mặc dù hắn kiếm được không ít thành tích, thế nhưng cảm giác mỏi mệt vẫn đến và tập kích mạnh mẽ.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, Vương Tử Quân nhìn vào dãy số người gọi đến, thế là nhanh chóng nghe máy.
- Bí thư Vương, tôi là Vu Bình.
Giọng điệu có chút hưng phấn của Chúc Vu Bình vang lên ở đầu dây bên kia. Vương Tử Quân hiểu rõ tâm tình của Chúc Vu Bình, dù sao từ chủ tịch thành phố tiến lên bí thư thị ủy cũng là một việc vui lớn. Hơn nữa cuối cùng thì Chúc Vu Bình cũng không còn phải nhập gánh công tác với Nguyễn Chấn Nhạc, điều này giống như là một sự kiện được giải thoát.
- Bí thư Chúc, chúng ta bây giờ đã ở khá gần bên nhau, vì sao anh còn chưa đi đến nhận chức?
Vương Tử Quân cười, sau đó hắn lớn tiếng nói.
- Trưởng phòng Lữ của phòng tổ chức tỉnh ủy đã nói chuyện với tôi, nói là ngày mốt sẽ đưa tôi đi nhận chức.
Chúc Vu Bình vẫn dùng giọng có chút kích động. Sau khi trầm ngâm giây lát thì hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi gọi ngài một tiếng lãnh đạo, cám ơn ngài.
Tiến độ phát triển của thành phố La Nam làm cho chủ tịch tỉnh Thạch Kiên Quân phải nhắc đến nhiều lần trong hội nghị cán bộ cấp thành phố của tỉnh Sơn Nam. Mặc dù những lời này của chủ tịch Thạch có vài phần nâng đỡ, thế nhưng căn cứ vào thành tích cứng ngắc của La Nam, Thạch Kiên Quân hoàn toàn có thể nói ra những lời giống như vậy.
Mặc dù có người cảm thấy không thoải mái, thế nhưng căn bản không ai dám đề xuất không đồng ý. Cho dù có người muốn mở miệng chua ngoa, thế nhưng chỉ cần một câu: Nếu anh có bản lĩnh thì thử làm cho thành phố tăng trưởng gấp đôi một lần xem, thế nên đừng dùng giọng quái dị để chặn đường người khác.
Vương Tử Quân đưa tay cầm lấy bản báo cáo, con số tám mươi tỷ hiện rõ trong mắt, đây là con số đã tăng lên gấp ba từ khi mà hắn đến thành phố La Nam. Nhưng điều làm cho Vương Tử Quân coi trọng cũng không phải là sản lượng, chính là con số bình quân thu nhập đầu người.
Dù sản lượng rất khả quan nhưng Vương Tử Quân vẫn có chút bất mãn, hắn thấy quan trọng nhất vẫn là tăng trưởng và tăng thu nhập cho nhân dân. Chỉ khi nào nhân dân có tiền, có thể phát triển, có thể làm giàu, như vậy mới xem như là đúng mục đích phát triển kinh tế.
- Bí thư Vương, đã về nhà rồi.
Lý Đức Trụ dùng giọng không yên nói với Vương Tử Quân, hắn đã dừng xe lại ba phút nhưng bí thư Vương vẫn không có ý muốn đi xuống. Hắn vốn đợi bí thư Vương tự phản ứng, thế nhưng thấy bộ dạng suy nghĩ miên man của bí thư, thế nên cuối cùng phải lấy can đảm mở miệng nhắc nhở.
Vương Tử Quân nhìn về phía nhà mình, ánh đèn ấm áp làm trong lòng rất vui vẻ. Hắn cười cười với Lý Đức Trụ, sau đó đi vào trong nhà.
Hai mươi âm lịch, dù còn chưa đến tết nhưng bầu không khí đã rất nồng đậm.
Đường cái Ma Đô đầy người đi lại, có nhiều thanh niên mang vác hành lý, dòng người tấp nập.