Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1216 : Đang Đứng Không Muốn Bị Nghiêng
Ngày đăng: 02:25 19/04/20
- Chú Lâm, bố, con sẽ cố gắng lớn nhất để mọi người không phải thất vọng.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên cười ha hả nói với Lâm Trạch Viễn và Vương Quang Vinh.
Lâm Trạch Viễn nâng ly rượu lên, lão mỉm cười cụng ly với Vương Tử Quân. Nãy giờ lão luôn quan sát Vương Tử Quân, thấy biểu hiện gương mặt Vương Tử Quân trở thành kiên quyết và tự tin, thế là trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác mừng rỡ.
Lâm Trạch Viễn cảm thấy một người quan trọng nhất chính là tâm lý, chỉ có thể chiến thắng được chính mình, như vậy mới có thể thắng được người ngoài, mới có thể phát triển.
Nếu như Vương Tử Quân thông qua cuộc chơi lần này, như vậy con đường trước mặt sẽ càng thêm bằng phẳng. Kết quả cuối cùng nhất rất có thể là một con đường tươi sáng, sẽ là mặt trời giữa ban trưa.
Một chai rượu được uống xong, Vương Tử Quân dù uống khá nhiều nhưng đầu óc lại vẫn rất tỉnh táo. Hắn đi lên lầu hai, cũng không đi ngủ ngay mà đi đến ban công.
Gió nhẹ thổi lên da mặt Vương Tử Quân, trong gió lạnh hắn cảm thấy giống như tâm tình tung bay, bay đến nơi xa, một nơi không chút lo lắng, không chút mệt mỏi...
Tết nhất là thời gian gia đình đoàn tụ, đối với một quan viên thì sẽ khá bận rộn. Vương Tử Quân là bí thư thị ủy, thế nhưng vẫn phải rất bận rộn.
Mặc dù Vương Tử Quân đã có những sắp xếp ở hội nghị trước tết, thế nhưng người tìm đến chúc tết hắn vẫn rất nhiều, hắn không khỏi cảm thấy đau đầu. Hắn không thể biểu hiện quá mức thanh cao, cũng không thể cho đối phương thích tặng gì cũng được, người làm quan cũng có chỗ khó của mình.
So với Vương Tử Quân thì Mạc Tiểu Bắc là một người căn bản là không quá thấu hiểu nghệ thuật đối nhân xử thế, thế cho nên bí thư Vương cũng không hy vọng vợ hiền của mình có thể giúp sức gì ở phương diện này, nhưng may mà hắn còn có một trợ thủ là Tiểu Na.
Người ta chạy đến chúc tết, tất nhiên Vương Tử Quân cũng phải chạy đi chúc tết lãnh đạo, dù lễ vật của hắn chỉ là những thứ bình thường, nhưng nó lại đại biểu một thái độ.
Rất nhiều lãnh đạo thượng cấp dù cảm thấy phiền phức vì quà cáp hạ cấp mang đến, thế nhưng nếu anh đi tay không, như vậy sẽ làm cho lãnh đạo hiểu lầm anh không tôn trọng mình. Không phải là anh tặng lễ vật gì, thế nhưng ít nhất thì anh cũng phải đến.
Anh đến có thể lãnh đạo không quan tâm, thế nhưng anh không đến thì lãnh đạo nhất định sẽ ghi nhớ.
Vài ngày trước tết thì Vương Tử Quân đã đặt tinh lực lên vấn đề này, hắn đều đã đi đến thăm hỏi nhà Thạch Kiên Quân, Đường Cảnh Ung và Trương Đông Viễn.
Trong số những người này thì Vương Tử Quân có quan hệ khá sâu với Đường Cảnh Ung và Trương Đông Viễn, đặc biệt là đối với phó bí thư nắm công tác tổ chức là Đường Cảnh Ung, hắn càng nhân cơ hội này để tiến sâu tiếp xức.
Vì lúc này hai bên thật sự rất cần nhau.
Khi hai người Vương Tử Quân và Đường Cảnh Ung liên tục giúp đỡ nhau trong tỉnh Sơn Nam, Đường Cảnh Ung liên tục đẩy Vương Tử Quân lên đài, tất nhiên hắn cũng có cân nhắc của mình. Dù hắn đã đứng vững gót chân ở Sơn Nam, thế nhưng hắn vẫn là người có thế lực kém nhất tỉnh Sơn Nam. Dù Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân cũng có quan hệ rất tốt, thế nhưng Đường Cảnh Ung lại biết mình và Vương Tử Quân không cùng một phái.
Vương Tử Quân căn bản coi trọng cơ hội gặp mặt lần này, hắn tất nhiên cũng phải làm ra những bước chuẩn bị cho những biến động vào năm sau. Khi đến nhà Thạch Kiên Quân, hắn thấy Thạch Kiên Quân có ý nghĩ rất hàm hồ, căn bản là còn chưa đến giai đoạn quyết đoán.
Thạch Kiên Quân có thái độ mơ hồ thì Vương Tử Quân biết rõ đó là vì những người phía sau Nguyễn Chấn Nhạc. Sau lưng Thạch Kiên Quân là Thạch gia, nếu như đối thủ của Vương Tử Quân không phải là Nguyễn Chấn Nhạc, chỉ sợ Thạch Kiên Quân đã không cần khó xử như vậy.
- Bí thư Vương, chúng ta đi đâu đây?
Lý Đức Trụ nhìn Vương Tử Quân mỏi mệt ở sau xe thì lên tiếng hỏi.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nhìn thấy kim đồng hồ chỉ số năm, hắn nói:
- Đi đến nhà bí thư Nhất Phong một chuyến.
- Đi đến nhà bí thư Nhất Phong?
Lý Đức Trụ hỏi với giọng điệu có chút nghi vấn.
Điều này cũng không trách được Lý Đức Trụ, Vương Tử Quân lần này thật sự làm hắn phải giật mình, dù sao thì hắn ở bên cạnh Vương Tử Quân đã khá lâu, vẫn hiểu rõ mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và bí thư Hào Nhất Phong là như thế nào.
- Bố, con đang hỏi bố đấy!
Hào Tiểu Mai dùng giọng làm nũng hỏi Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong đối mặt với câu hỏi của con gái, lão không thể nào tiếp tục giữ vững tinh thần được nữa:
- À, nơi đó rất đẹp.
- Bí thư Vương, anh nên sắp xếp thật tốt cho tôi, đến khi đó tôi sẽ tìm anh đấy.
Hào Tiểu Mai nghe được câu trả lời của bố, thế là càng có hứng thú với khu du lịch Cô Yên Sơn.
Nhưng câu nói của Hào Tiểu Mai lại làm cho Hào Nhất Phong cảm thấy mất hương vị. Một cô gái lớn chưa lấy chồng, cô làm sao đi tìm người ta? Lúc này Hào Nhất Phong lại càng cảm thấy Vương Tử Quân đến chúc tết mình giống như một con chó ba đuôi chạy vào nhà cắn càn.
Hào Nhất Phong nhìn hai người trẻ tuổi nói cười vui vẻ, thỉnh thoảng lão cũng đáp lại một câu, nhưng trong đầu lại là một chuyện khác.
Hai ngày trước Hào Nhất Phong báo cáo công tác cho lão lãnh đạo, khi đó lão lãnh đạo đã nói ra một tin tức làm cho Hào Nhất Phong cảm thấy kinh ngạc. Tin tức này luôn vang vọng trong đầu lão:
- Đưa một vị bí thư thành phố phát triển kinh tế vượt bậc tiến vào trong thường ủy tỉnh ủy, tăng cường quyền lên tiếng của các thành phố phát triển kinh tế.
Trong tỉnh Sơn Nam thành phố phát triển kinh tế mạnh mẽ chỉ có bốn, trong đó có hai thành phố Sơn Viên và An Dịch, nhưng hai vị bí thư thành phố này căn bản không thèm quan tâm đến vị trí thường ủy tỉnh ủy, thế cho nên chỉ có thể tìm ra một người giữa Nguyễn Chấn Nhạc và Vương Tử Quân.
Hai chọn một, nhìn qua thì rất dễ dàng, thế nhưng sự việc này thật sự dễ dàng sao? Dù lãnh đạo không nói rõ nhưng Hào Nhất Phong vẫn có thể nghe và hiểu được vài phần ý nghĩ, đó chính là ở phương diện này lão lãnh đạo ủng hộ cho Nguyễn Chấn Nhạc. Nhưng còn Vương Tử Quân thì sao? Đây không phải là người thường, hắn và Hào Nhất Phong ở tỉnh Sơn Nam căn bản có chút âm thanh không hài hòa.
Hơn nữa sự kiện này còn có người trên cao nhúng tay vào, nếu như Hào Nhất Phong xử lý không tốt, chỉ sợ sẽ có những bất lợi không tốt.
Hào Nhất Phong nghĩ đến sự việc này mà không khỏi cảm thấy phiền não. Vương Tử Quân lại chẳng quan tâm, hắn vẫn nói chuyện vui vẻ với Hào Tiểu Mai. Hào Nhất Phong đưa mắt nhìn bộ dạng ứng đối tự nhiên của Vương Tử Quân, thế là càng cảm thấy tên kia không phải thứ gì tốt.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, sau khi Hào Tiểu Mai đi ra mở cửa, Quan Vĩnh Hạ với nụ cười tươi vui đi vào trong nhà. Nhưng khi hắn thấy Vương Tử Quân đang ngồi trên bàn cơm thì thật sự kinh hoảng.
Vương Tử Quân nếu đi đến nhà Quan Vĩnh Hạ thì căn bản sẽ không có gì bất ngờ, dù sao thì hắn và Vương Tử Quân từng có giao dịch một lần. Nhưng bây giờ Quan Vĩnh Hạ đến nhà Hào Nhất Phong và thấy Vương Tử Quân, hắn thật sự cảm thấy khó tin.
Tên kia đã biết cúi đầu rồi sao? Dựa theo tính cách của Vương Tử Quân, đây tuyệt đối là người ra bài không theo quy tắc thông thường. Thế nhưng bạn nhiều thì có nhiều đường đi, người ta Vương Tử Quân chính là một người cực kỳ may mắn, vào thời điểm mấu chốt giống như luôn có người ẩn hình đứng giúp đỡ, trợ giúp tên này xoay người trong xu thế khó khăn. Bí thư Hào Nhất Phong đã nhiều lần cảm thấy khó chịu, thế nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
Quan Vĩnh Hạ cảm thấy Vương Tử Quân thân là bí thư thị ủy thành phố La Nam, có thể leo đến vị trí này, ngoài thông minh trác tuyệt thì phải hiểu rõ thế sự, có năng lực phát triển kinh tế. Tất nhiên một sự việc không kém phần quan trọng chính là phải có chỗ dựa cứng ngắc ở cấp tỉnh hoặc thủ đô.
Quan trường là một vùng nước đục, quá hỗn tạp, mỗi người đều là một con nhện với mạng lưới quan hệ phức tạp. Dù anh có suy nghĩ ác ôn với Vương Tử Quân, thế nhưng anh căn bản cũng chỉ có thể cung kính với những người đứng sau Vương Tử Quân mà thôi.
Hào Nhất Phong đưa mắt nhìn thùng quà của Vương Tử Quân, lão chợt cười nói:
- Bí thư Tử Quân, anh đưa thứ gì đến hối lộ tôi đây?
Vương Tử Quân cảm thấy tặng quà cũng là một môn học vấn khá cao vời, nhưng phương pháp tặng quà của hắn lại cực kỳ có cá tính. Những người hắn thỉnh thoảng có liên hệ được chia làm ba loại: Một là loại người cần bợ đỡ, những người này chỉ dùng hành tinh chất, giá trị xa xỉ, hơn nữa đối phương thường nhận lễ mà tỏ ra không phải nhận lễ, nhưng sau đó lại ra tay giúp đỡ cho mình. Tuy người ta tỏ ra không quan tâm, thế nhưng lại cười nói rất vui vẻ, biểu hiện tốt đẹp.
Người thứ hai chính là loại cần phải liên lạc cảm tình, Vương Tử Quân đều tặng cho những món đặc sản của thành phố La Nam, cho dù là bí thư Hào Nhất Phong cũng không phải là ngoại lệ. Hắn đến mở miệng nói chuyện sẽ không có gì phải ngại, sẽ mở miệng cảm tạ sự giúp đỡ chân tình của lãnh đạo với thành phố La Nam, nói rằng có vài món tốt cần tặng cho lãnh đạo, mong ngài làm quảng cáo cho các món đặc sản của La Nam.
Người thứ ba chính là thuộc hạ, Vương Tử Quân thỉnh thoảng cũng tặng lễ vật cho bọn họ, điều này làm cho người ta cảm thấy hắn là người bình dị gần gũi, lại có thêm hình tượng là bí thư bình dân.