Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1231 : Ngày hôm qua anh là thiên vương, hôm nay tôi là chí tôn
Ngày đăng: 02:26 19/04/20
Nếu như là người khác gọi điện thoại thì Trình Hiểu Bình sẽ nói mình đang rất bận, nhưng đó lại là bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, cho dù nàng có bận rộn cũng không dám nói rõ sự thật.
- Bí thư Nguyễn, ngài có gì cần căn dặn sao? Tôi sẽ lập tức chứng thực.
- Hôm nay cục thống kê đã báo cáo công tác quý một, thành tích của chúng ta căn bản là không lý tưởng.
Báo cáo của cục thống kê? Trình Hiểu Bình chợt kinh hoảng, lúc này nàng còn chưa được thấy báo cáo của cục thống kê, nhưng ngoài miệng nàng lại căn bản không thể nói là không. Nếu không thì bí thư Nguyễn sẽ cho rằng nàng không quá coi trọng công tác phát triển kinh tế, lại càng là dấu hiệu không cầu tiến.
Tuy bên ngoài không ai nói, nhưng khi có văn kiện yêu cầu một vị bí thư thị ủy thành phố phát triển kinh tế tiến vào trong thường ủy tỉnh ủy thì tin tức đã truyền đi khắp tỉnh Sơn Nam. Rất nhiều người đang đứng nhìn xem rốt cuộc hai người Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc thì ai là kẻ chiến thắng cuối cùng.
Từ góc độ của Trình Hiểu Bình thì nàng tất nhiên hy vọng lãnh đạo của mình sẽ thắng. Nàng vô tình mà biết được mối quan hệ giữa Nguyễn Chấn Nhạc và vợ là không tốt, có lẽ giữa hai người bọn họ tồn tại tình huống "hoặc là không làm, hai là làm cho xong". Là một người đàn ông lăn lộn ngang dọc trong quan trường, nếu như chút dục vọng bản thân không được phóng thích, sao có thể vui vẻ đầu nhập vào trong công tác?
Vì vậy khi Nguyễn Chấn Nhạc đề xuất cho Trình Hiểu Bình chủ trì công tác ủy ban nhân dân thành phố, nàng có chút cảm kích Nguyễn Chấn Nhạc, đồng thời trong lòng cũng có tâm lý quái lạ: Nàng hy vọng mình có thể là tình nhân trong bóng tối của Nguyễn Chấn Nhạc. Nàng cảm thấy nếu có mối quan hệ như vậy thì sẽ là một núi vàng dưới chân, nàng căn bản dễ dàng tiến lên, thậm chí là cấp bậc càng cao hơn.
Chỉ là thân phận chủ tịch thành phố là quá quan trọng, quá cao quý, nếu như Trình Hiểu Bình muốn tiếp tục tiến lên trong quan trường, thế thì căn bản không nên tạo dựng nguy hiểm cho mình. Mối quan hệ tình nhân trong quan trường là một quả bom, hơn nữa sẽ nổ khi có bất kỳ tác động từ bên ngoài, động vào sẽ cực kỳ căng thẳng. Nếu như bom nổ, hậu quả là không dám tưởng tượng. Chủ tịch và bí thư là tình nhân của nhau, như vậy sẽ là chấn động thế nào với quan trường thành phố Đông Bộ? Dù là ai nghĩ đến cũng cảm thấy không rét mà run.
Lúc này điều Trình Hiểu Bình có thể làm chính là cố gắng làm tốt công tác của mình, đẩy mạnh phát triển kinh tế, để cho Nguyễn Chấn Nhạc thấy mình có năng lực. Chỉ như vậy thì nàng mới có thể xác lập được địa vị của mình trong ban ngành của Nguyễn Chấn Nhạc.
- Bí thư Nguyễn, tôi không làm tốt công tác, bây giờ tôi đang cố gắng đẩy mạnh và tăng cường kêu gọi đầu tư, sẽ cố gắng để sản lượng kinh tế nửa năm sau gấp đôi bây giờ.
Trình Hiểu Bình châm chước ngôn từ rồi báo cáo với Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc chỉ ừ một tiếng rồi không nhắc đến chuyện này nữa.
Trình Hiểu Bình cúp điện thoại mà đầu óc quay cuồng, tuy Nguyễn Chấn Nhạc chỉ nói vài câu, thế nhưng nàng biết bí thư Nguyễn đang rất bất mãn với mình ở phương diện tốc độ phát triển kinh tế của thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân khảo sát huyện Dương Phong quay về, hắn không về phòng làm việc của mình mà trực tiếp về nhà. Vừa đẩy cửa ra thì hắn chợt phát hiện bầu không khí trong nhà có gì đó là lạ.
Trước kia khi về nhà thì Tiểu Bảo Nhi sẽ nhanh chóng lao vào lòng Vương Tử Quân, nhưng hôm nay Tiểu Bảo Nhi mặc một bộ quần áo màu xanh da trời giống như một chú búp bê dễ thương lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, sau đó không quan tâm mà tiếp tục xếp hình.
Trên ghế sa lông phòng khách, Mạc Tiểu Bắc cũng nghiêm mặt nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, cũng không bắt chuyện, đây là tình huống gì?
Vương Tử Quân thật sự cảm thấy rất khó hiểu, hắn chợt sinh ra một ý nghĩ: Chẳng lẽ sự việc của mình đã bại lộ? Nhưng hắn là một nhân vật chính trị, trước khi chưa được nghiệm chứng, hắn tuyệt đối không bao giờ đầu hàng, không chủ động bán đứng chính mình.
- Tiểu Bảo, cho bố ôm một cái nào!
- Bây giờ nói chuyện có được không?
Âm thanh hò hét ồn ào chợt tan biến khi Vương Tử Quân vừa nói xong, bên trong vang đến âm thanh rõ ràng của Trương Thiên Tâm:
- Tử Quân, bây giờ tôi đang ở trong một gian phòng, có gì cậu cứ nói đi.
- Phần tài liệu ô nhiễm sông Lam Hà, cũng chỉ nên dùng đúng thời điểm mà thôi.
Vương Tử Quân chợt cầm tài liệu trong tay lên, sau đó hạ thấp giọng nói.
Trương Thiên Tâm rất để tâm đến sự kiện ô nhiễm Lam Hà, tuy Vương Tử Quân không nói rõ đó là vì cái gì, thậm chí tình huống còn chưa rõ ràng. Nhưng Vương Tử Quân ba lần bảy lượt nhắc đến vụ này, điều này làm cho hắn cảm thấy nó không tầm thường, hình như có việc gì đó cần. Trương Thiên Tâm cố tình giúp đỡ Vương Tử Quân, hắn tìm xuống một tổ phóng viên xuôi dòng Lam Hà, vừa đi vừa chụp hình và quay phim lấy tư liệu. Những ngày qua không mưa, tình hình ô nhiễm của sông Lam Hà cực kỳ nghiêm trọng, nước sông đặc quánh, mùi hôi thối khó chịu, thật sự giật mình.
- Tôi có mấy người bạn là phóng viên, không bằng ném thông tin này cho bọn họ.
Trương Thiên Tâm cũng đã có chuẩn bị, vì vậy nghe lời nói của Vương Tử Quân thì trầm giọng đề nghị.
- Trước tiên không cần vội vã.
Vương Tử Quân đã suy xét rất kỹ càng, hắn khẽ nói:
- Tôi nhớ tỉnh Thanh Hải có một học viện thủy lợi, cậu có thể ném cho bọn họ một câu gợi ý, để bọn họ tiến hành khảo sát dòng sông Lam Hải.
Trương Thiên Tâm có chút hiểu rõ vấn đề, thế là không hỏi nhiều mà dùng giọng chém đinh chặt sắt nói:
- Anh Tử Quân cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt vụ này, tuyệt đối không có vấn đề.
Sau khi nói vài câu chi tiết với Trương Thiên Tâm thì Vương Tử Quân cúp điện thoại.
Vương Tử Quân ngồi xuống ghế, lúc này trong đầu lóe lên hàng ngàn ý nghĩ. Hắn không phải là một người cổ hủ, hắn muốn mình là quân tử nhưng có một số việc tuyệt đối không nương tay.
Chuyện liên quan đến Nhan Sĩ Tắc là đối phương ra tay với mình, nhưng sự kiện vừa qua không có chút sai lầm nào, điều này làm cho đối phương cảm thấy khó tấn công mà rút lui. Nhưng Vương Tử Quân sẽ không vì đối phương bỏ qua mà buông tha, vì vị trí thường ủy tỉnh ủy, không biết đối phương còn trò gì nữa.
Giống như hai kiếm khách đánh nhau, khi hai người bọn họ nhìn chằm chằm vào nhau, tất nhiên trong lòng vừa kích động vừa hoảng sợ và có chút khoái cảm. Dù đối phương ra tay thế nào thì Vương Tử Quân vẫn phải chế địch, đồng thời lựa chọn tốt nhất là cũng phải vung kiếm chém đối phương, cho đối phương một kích trí mạng, đó là phương án tốt nhất để giải thoát cho mình.