Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1256 : Tư tưởng tốt

Ngày đăng: 02:26 19/04/20


- Tử Quân, là em, anh...Anh bây giờ đừng lo lắng quá.



Một giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai Vương Tử Quân.



Lâm Dĩnh Nhi gọi điện thoại đến, lúc này nàng đang ở nước ngoài, trước đó lại ít liên lạc với Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân vì việc công tác có chút bận rộ, thế nhưng cũng có một tâm tư muốn giải thoát cho Lâm Dĩnh Nhi.



Nhưng bây giờ lúc Vương Tử Quân rơi vào tình thế nguy hiểm, Lâm Dĩnh Nhi vẫn gọi điện thoại đến.



- Anh không sao.



Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.



- Thật sự không gạt em đấy chứ?



Lâm Dĩnh Nhi nói đến đây thì tiếp tục:



- Em vừa gọi điện thoại cho bố, yêu cầu bố giúp đỡ anh.



Vương Tử Quân nghe thấy Lâm Dĩnh Nhi gọi điện thoại cho Lâm Trạch Viễn, hắn dung giọng sốt ruột cắt ngang lời:



- Em nói gì vậy?



- Em nói ra tất cả.



Cái gì là tất cả, Lâm Dĩnh Nhi không nói ra quan hệ giữa hai người đấy chứ? Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống Lâm Trạch Viễn biết tất cả những gì xảy ra giữa mình và Lâm Dĩnh Nhi, thế là trên người vã mồ hôi hột.



- Điều này..Em đem quan hệ giữa hai người chúng ta...



Vương Tử Quân lúc này thật sự đã trở nên lắp bắp.



- Quỷ nhát gan, em còn chưa nói gì, nhưng bố nói rất khó xử lý, vì lãnh đạo tuyến trên rất chú ý đến sự kiện này.



Lâm Dĩnh Nhi nói đến đây thì dùng giọng lo lắng hỏi:



- Thật sự không sao đấy chứ?



"Lãnh đạo thượng cấp, có mấy người được Lâm Trạch Viễn gọi là lãnh đạo thượng cấp? Xem ra sự việc của mình làm cho quá nhiều người chú ý, nếu như mình không xử lý cho tốt, chỉ sợ sẽ có hàng loạt phong ba chờ đón!"



Vương Tử Quân nghĩ đến những gì đang chờ đợi mình, hắn chợt bùng lên xúc động chiến đấu, hắn dùng giọng đầy tự tin nói:



- Yên tâm đi, anh khi nào thì nói dối chứ? Chỉ là chút vấn đề mà thôi, không là gì với anh cả.



- Thật sự không là vấn đề đấy chứ?



- Tất nhiên rồi.
Thành Kiếm Xã nói đến đây thì dùng giọng hời hợt nói:



- Bí thư Vương, lòng tốt lại thành chuyện xấu, không có vấn đề gì cả, việc này ngài đừng bận tâm.



Vương Tử Quân đứng lên vỗ vỗ vai Thành Kiếm Xã, sau đó hắn trầm giọng nói:



- Giám đốc Thành, tôi xin nhận ý tốt của anh, nhưng chút lý do thoái thác của anh chỉ nói ở đây với tôi là xong, sau này không nên nhắc lại nữa.



- Bí thư Vương, ngài không nên vì chút chuyện nhỏ mà mất lớn được...



Thành Kiếm Xã thấy Vương Tử Quân mở miệng từ chối thì căn bản có chút nôn nóng gấp gáp.



Vương Tử Quân gật đầu dùng giọng khẳng định nói:



- Giám đốc Thành, tôi nắm chắc vấn đề, anh tin tưởng tôi, căn bản không có chuyện gì xảy ra cả.



- Không có chuyện gì sao? Bí thư Vương, cái đồng hồ này là giả sao?



Thành Kiếm Xã nhìn vẻ mặt thản nhiên của Vương Tử Quân, trong lòng chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy. Lúc này trong nước có nhiều xí nghiệp làm giả đủ loại sản phẩm, giá cả mặt hàng chính thức ở nước ngoài là vài trăm ngàn nhưng từ trong tay đám người này sản xuất ra chỉ có giá vài trăm đồng, thậm chí còn thấp hơn.



Chẳng lẽ chiếc đồng hồ của Vương Tử Quân đeo trên tay là hàng giả sao?



Vương Tử Quân căn bản không muốn giải thích nhiều với Thành Kiếm Xã, hắn dùng giọng trôi chảy nói:



- Anh cứ yên tâm đi, khẳng định không có chuyện gì đâu.



- Tôi biết bí thư Vương không phải là người tham vài đồng tiền, nếu như ngài muốn kiếm tiền, không phải chỉ đơn giản là một bữa sáng thôi sao? Chưa nói những thứ khác, mượn chuyện rượu Huyền Lộ Dịch, chỉ cần bí thư Vương ngài cố tình, bây giờ đã là phú ông tiền tỉ rồi...



Thành Kiếm Xã nói rồi lại vỗ lên đầu mình:



- Tôi đúng là gấp quá hóa ngốc, với thân phận đường đường là bí thư thị ủy của ngài, sao có thể là hàng giả được?



Vương Tử Quân nhìn nụ cười sảng khoái của Thành Kiếm Xã mà có chút buồn bực, mình sao lại giống như là một tên thủ lĩnh sơn tặc thế này? Nhưng đưa mắt nhìn Thành Kiếm Xã thoải mái bỏ đi, hắn thật sự có chút cảm động.



- Bí thư Nguyễn, hôm nay trưởng phòng Trần phòng tuyên truyền tỉnh ủy đã đến thành phố Đông Bộ chúng ta khảo sát, trưởng phòng Đổng hỏi xem ngài có thời gian rảnh hay không?



Triệu Đức Càn ngồi đối diện với Nguyễn Chấn Nhạc rồi khẽ nói.



Tuy Triệu Đức Càn bây giờ là thường ủy thị ủy, thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, thế nhưng vẫn giữ thói quen tốt đến báo cáo với bí thư Nguyễn Chấn Nhạc. Nhưng thói quen của hắn thật sự làm cho thư ký của Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy không thoải mái.



Chẳng qua Nguyễn Chấn Nhạc lại tỏ ra tán thưởng thái độ cẩn thận công tác của Triệu Đức Càn, lãnh đạo tán thưởng tất nhiên sẽ là động lực để Triệu Đức Càn thường xuyên đến báo cáo công tác.



Nguyễn Chấn Nhạc khẽ gật đầu, trưởng phòng Trần trong miệng Triệu Đức Càn cũng không phải là thường ủy tỉnh ủy kiêm trưởng phòng tuyên truyền, chính là một vị phó phòng mà thôi. Trước kia những loại nhân vật như vậy căn bản không thể lọt vào trong mắt của Nguyễn Chấn Nhạc.