Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1270 : Gió nổi mây phun, chiến sự không ngừng
Ngày đăng: 02:26 19/04/20
Nhóm Triệu Đại Hải đã hòa đồng quen với Trương Thiên Tâm, thế nên bọn họ cũng không khách khí, nhanh chóng vây quanh Trương Thiên Tâm đi đến quán cơm. Mặt tiền quán cơm không quá lớn, cũng không phải đắt đỏ, là một nơi được sinh viên hoan nghênh.
Sau khi đi vào một phòng, Trương Thiên Tâm gọi bảy tám món đến.
- Anh Trương, gọi thêm chai rượu, hôm nay thật sự không thoải mái, muốn uống một chút.
Triệu Đại Hải vừa trưng cầu ý kiến của Trương Thiên Tâm vừa nói với nhân viên phục vụ:
- Cho một chai rượu.
Tốc độ dọn món ăn của quán cơm là rất nhanh, chỉ mười phút đã có đầy đủ tất cả. Trương Thiên Tâm mở chai rượu, chuẩn bị rót rượu, đúng lúc một tên thanh niên ục ịch béo tốt ở bên cạnh trầm giọng mắng:
- Cái quái gì chứ, trước kia còn bày ra hình tượng thân chó hình người để yêu cầu chúng ta bao dung khắp thiên hạ. Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta chỉ có chút cử động có lợi cho cộng đồng, ngược lại hóa thành làm bừa. Chẳng lẽ chặn mắt không quan tâm đến sức khỏe của nhân dân thành phố sao? Cái gì là không tuân thủ thì khai trừ? Đúng là nhát gan như thỏ đế.
Người thanh niên kia phát tiết giống như một vật dẫn, thế là đám người lập tức nói ra những bất mãn trong lòng mình.
Chợt thấy Triệu Đại Hải cả giận nói:
- Đúng vậy, cái gì mà làm gương cho người khác, rõ ràng là trợn mắt nói láo. Anh Trương, anh nói xem chúng tôi sai ở chỗ nào? Chúng tôi chỉ phản ánh kết quả điều tra cho lãnh đạo, để cho bọn họ coi trọng chất lượng nguồn nước sinh hoạt của nhân dân, điều này trái với quy tắc quan trường sao?
- Thật không biết đám người làm quan kia nghĩ như thế nào, còn nói cái gì là công bộc của dân, là quan phụ mẫu của dân. Nói một lời thật lòng, để cho cha mẹ bọn họ uống loại nước ô nhiễm như vậy không khác nào đang tự sát sao?
...
Đám người liên tục mở miệng mắng, Trương Thiên Tâm đã hiểu những sinh viên này đã trải qua những điều gì. Xem ra bên kia đãc bắt đầu hành động, muốn ép chuyện này xuống bùn.
Câu nói của Trương Thiên Tâm lại vang lên trong đầu Trương Thiên Tâm, hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
- Đại Hải, các cậu là sinh viên, đây là những chuyện liên quan đến chính quyền, bọn họ khong làm thì các cậu đừng động vào, dù sao thì người uống nước cũng không phải là các cậu.
- Anh Trương, anh nói vậy cũng không hay, Triệu Đại Hải này không gánh được chuyện thiên hạ hưng vong, thế nhưng dù là như vậy cũng không thể nào trơ mắt nhìn sự việc tiếp tục diễn tiến như thế. Bọn họ không phải nói chúng ta đừng quan tâm sao? Chúng ta cứ tiếp tục quan tâm đấy.
Sau khi nhìn chằm chằm vào Triệu Quân Dũng, chủ nhiệm Trần chợt dùng giọng như đinh đóng cột nói.
"Không được?"
Điều này làm cho vẻ mặt của Triệu Quân Dũng trở nên cực kỳ khó coi. Tuy hai bên không cùng hệ thống, thế nhưng chỉ cần lấy danh tỉnh ủy ra thì các nơi có thể thông thoáng, căn bản không chút cản trở. Nhưng bây giờ hắn lại nghe thấy một lời từ chối, hơn nữa giọng điệu lại cực kỳ cứng nhắc, nghiêm túc.
- Chủ nhiệm Trần, lần này tôi đến hoàn toàn là xuất phát từ phương diện công tác, nếu ngài kiên trì làm tổn hại đến công tác của tôi, như vậy trách nhiệm này tôi căn bản không thể nào gánh vác được.
Triệu Quân Dũng là người có nhiều năm kinh nghiệm, tất nhiên sẽ không bị đuổi đi vì một câu nói của chủ nhiệm Trần. Lời nói của hắn tuy khách khí nhưng căn bản cũng cứng nhắc không kém.
Chủ nhiệm Trần cũng là người từng trải, hắn tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Triệu Quân Dũng. Hắn khoát tay với Triệu Quân Dũng rồi nói:
- Chủ nhiệm Triệu, anh hiểu lầm tôi rồi, không phải tôi không đồng ý, mà là tôi không có quyền hạn như vậy.
- Ha ha ha, cũng vì tôi nóng lòng muốn báo cáo kết quả điều tra cho lãnh đạo tỉnh ủy đang chờ, kính mong chủ nhiệm Trần thứ lỗi cho.
Triệu Quân Dũng nở nụ cười rạng rỡ nói.
- Tốt, tôi sẽ phản ánh lên trên, chủ nhiệm Triệu chờ một lát.
Chủ nhiệm Trần nói rồi đứng lên cất bước ra ngoài.
Triệu Quân Dũng nghĩ rằng chủ nhiệm Trần sẽ báo cáo cho lãnh đạo phân khu, biết đâu lát nữa mình sẽ được gặp Mạc Tiểu Bắc.
Triệu Quân Dũng đang thầm nghĩ nên nói những gì, đồng thời tỏ ra hiếu kỳ với vợ của Vương Tử Quân. Tên khốn Vương Tử Quân kia quá ngu, hắn dám đổ tất cả lên đầu vợ mình, rốt cuộc vợ đối phương là như thế nào, có nhiều tiền để mua chiếc đồng hồ quý giá kia sao?
Thời gian liên tục trôi qua theo những suy tính của Triệu Quân Dũng, bốn mươi lăm phút, một giờ...
Đến mười một giờ mà vị chủ nhiệm Trần kia còn chưa xuất hiện.